...
Bắc Minh Dạ và thiếu nữ rời khỏi trạm Dược Giới Sư, trước khi đi lão già Luyện Dược Sư kia còn không quên dặn dò đủ kiểu khiến Bắc Minh Dạ mặt đen như cái đít nồi, hắn hậm hực rời đi. Bây giờ trên người hắn đã thê thảm lắm rồi biết không! Toàn thân bị quấn chặt bởi một đoạn băng trắng cố định bả vai, vùng ngực cũng bị lõm vào một ít, may thay là không bị gãy xương chứ không hắn lại nằm giường rồi!
"Phụt..."
Bên cạnh, thiếu nữ cố gắng che miệng cười. Dù biết thảm cảnh của thiếu niên là do nàng làm, nhưng quả thật nàng không nhịn được.
" Cười cái gì, không phải do ngươi mà ta thế này hay sao!"
Bắc Minh Dạ làm sao không thấy nàng đang cười hắn, hắn tức giận quát lên.
" Rồi... rồi... không cười thì không cười!"
Thiếu nữ gật gật đầu, nhưng sau đó nàng lại cười lớn hơn.
Bắc Minh Dạ không thèm để ý tới nàng nữa, hắn xách lấy cái tay nải của mình mà đi về hướng của Minh Châu Sâm Lâm rộng tựa ngàn dặm.
" Nè... nè... chờ ta với!"
Thiếu nữ vội vã đuổi theo, nàng quên mất con Độc Giác Thú đang bị cột lại ở cửa trạm Dược Giới.
Ngaooo...
Độc Giác Thú thấy chủ nhân của mình bỏ nó mà chạy theo thiếu niên kia, nó buồn bã gào lên.
...
Đi được nửa ngày, Bắc Minh Dạ đã đứng trước một cánh cổng lớn, phía sau là cánh cổng kia là một cánh rừng khổng lồ dường như không thấy điểm kết thúc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-la-sac-dao/2698190/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.