“Cho đến ngày hôm nay, chỉ có duy nhất một người thực sự xứng đáng với bảo kiếm mà lão phu rèn ra”.
Ông lão không nhanh không chậm khàn khàn lên tiếng.
Con ngươi của ông ta vốn dĩ trống rỗng, nhưng dường như bên trong là vực sâu ngàn trượng, có thể nuốt chửng tâm trí con người, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Tuy nhiên, Cố Thiên Mệnh lại không sợ mà nhìn chằm chằm vào ông lão, trịnh trọng nói: "Không biết là ai lại có thể được lão nhân gia khen ngợi như vậy”.
“Độc Cô Thương”.
Ông lão trầm ngâm hồi lâu, trong mắt thoáng qua tia khâm phục, sau đó trầm giọng nói.
Yến Hàn ở một bên lẳng lặng quan sát nghe thấy vậy, khiếp sợ vạn phần trực tiếp từ trên ghế nhảy lên, biểu cảm kinh hãi đến cực điểm của hắn không chút che giấu nhìn về phía ông lão.
Độc Cô Thương
Yến Hàn kinh hãi vạn trạng, toàn thân có chút run rẩy, cảnh giới Nhân Huyền đỉnh phong của hắn ta dưới cái tên này thật nhỏ nhặt không đáng nhắc đến.
“Kiếm... kiếm tôn, Độc Cô Thương”. Yến Hàn ẩn nấp dưới áo choàng đen thì thầm.
Nghe đến cái tên này, Yến Hàn tựa như trở lại với cảnh tượng hơn 100 năm trước.
Một kiếm đó, rực rỡ nhưng tràn ngập tử khí, khiến một tòa hoàng thành biến thành đống đổ nát trong chớp mắt.
Một kiếm đó, sắc bén lại thê lương đến như vậy, khiến cho trăm ngàn vạn sinh sinh biến thành vong hồn ác quỷ.
Một kiếm đó, hàn mang che khuất bầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-la-kiem-than/3081764/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.