Chương trước
Chương sau
Trong đại sảnh của Lý gia, Lý Thiên Nguyên yên lặng nhìn Cố Thiên Mệnh, nếp nhăn khóe môi không khỏi giật giật. Ông ta tự cho rằng mình một đời chinh chiến, từng lên chiến trường đánh giết kẻ địch mạnh, lại càng duyệt qua vô số người nhưng ngay cả như vậy cũng không giúp ông ta nhìn thấu Cố Thiên Mệnh này.

“Cố công tử, hôm nay ngươi vì chuyện ở rể mà lộ ra bản thân trước mặt lão phu, ngươi không sợ lão phu sẽ lan truyền ra ngoài sao?”, thân là triều thần nhất phẩm, Lý Thiên Nguyên không dễ bị thỏa hiệp, mà trong giọng điệu còn mang thêm mùi vị uy hiếp: “Vì che giấu bản thân, ngươi tình nguyện bị thiên hạ chê cười và chửi rủa, nếu vì chuyện ở rể mà kiếm củi ba năm thiêu một giờ, há không phải là thất bại trong gang tấc sao?”

Thời thanh niên đã bắt đầu dàn xếp khiến người thiên hạ đều khinh rẻ mình, tưởng rằng bản thân chỉ là một tên phóng đãng vô dụng, sau đó âm thầm trốn trong bóng tối ngủ đông.

Theo nhìn nhận của Lý Thiên Nguyên, với đầu óc này Cố Thiên Mệnh tương lai nhất định sẽ là nhân vật khuấy đảo mưa gió thiên hạ, ít nhất cũng có thể bảo đảm cho một thế gia vài chục năm yên ổn.

Vì vậy Lý Thiên Nguyên không muốn dễ dàng buông tha cho đứa cháu rể hời Cố Thiên Mệnh này, nếu thực sự có thể giữ chân hắn ở lại Lý gia thì không thể tốt hơn.

Nghe vậy Cố Thiên Mệnh phá lên cười: “Ha ha ha…”

"Ngươi cười cái gì?", Lý Thiên Nguyên hơi nhíu mày, nhẹ giọng hỏi.

"Lý đại nhân, bổn công tử từ nhỏ đã gây chuyện khắp nơi, lông bông chốn phấn son, cũng từng đặt chân lên thuyền hoa, chưa từng làm qua chuyện bình thường nào”.

Nhớ lại những gì mình làm trong quá khứ, trong lòng hắn cũng có chút bất lực, nhưng lúc này chính nó lại trở thành tấm màn che đậy bí ẩn của hắn: “Mười năm qua, sự kém cỏi của bổn công tử đã hoàn toàn ăn sâu vào nhận thức của mọi người, đừng nói tới người khác, kể cả lão gia tử nhà ta cũng cho là như vậy”.

“Ông nói xem, nếu bây giờ có người nói sự phá phách mười năm qua của bổn công tử đều là giả tạo, ai sẽ tin?”, Cố Thiên Mệnh nhìn Lý Thiên Nguyên như cười như không hỏi.

"...", Lý Thiên Nguyên hé môi, vậy mà á khẩu không nói lên lời.

Đúng! Ai sẽ tin điều đó?

Ngươi nói tiểu công tử Cố gia nhiều năm như vậy chỉ biết chọc phá khắp nơi, hà hiếp các công tử tiểu thư thế gia khác lại là một thiên tài tuyệt thế. Ai sẽ tin?

Nếu không phải hôm nay cùng Cố Thiên Mệnh tán gẫu, cũng cảm nhận rõ hơn về tu vi Nhân Huyền hậu kỳ của hắn, bản thân Lý Thiên Nguyên cũng sẽ không tin điều này.



Từ thuở niên thiếu bắt đầu lập kế hoạch, giả vờ là một thiếu gia quần là áo lượt hơn mười năm, mưu đồ cặn kẽ như vậy trên thế gian này hiếm người bì kịp, thực sự rất khó để tin tưởng.

“Cố công tử đừng quên, nếu vạch trần ngươi chỉ là một người bình thường, đương nhiên sẽ không ai tin, còn sẽ bị các thế lực và người đời cười nhạo”.

“Nhưng nếu lão phu lật tẩy chuyện của ngươi, e rằng cho dù không ai tin cũng sẽ đẩy ngươi lên đầu sóng ngọn gió. Đến lúc đó, Cố công tử còn muốn tiếp tục âm thầm nếm mật nằm gai cũng không còn dễ dàng như vậy nữa rồi”.

Lời này của Lý Thiên Nguyên có vẻ như uy hiếp, nhưng cũng giống như đang nhắc nhở, ông ta vẫn nhìn xoáy sâu vào Cố Thiên Mệnh- người một mực duy trì vẻ bình thản thoải mái kia với tâm trạng rối ren như tơ vò.

“Bổn công tử tin Lý đại nhân sẽ không làm vậy, bởi nó không có bất kỳ lợi ích nào đối với Lý gia, thậm chí còn triệt để đẩy bổn công tử cùng Lý gia vào thế đối lập, ta nghĩ Lý đại nhân sẽ không làm ra loại chuyện ngu xuẩn như vậy, do đó bổn công tử hoàn toàn không cần phải lo lắng”.

Cố Thiên Mệnh khẽ cười, như thể mọi thứ đều nằm trong dự đoán của hắn.

"Huống chi, ngay cả khi bổn công tử bại lộ, thì đã thế nào?”

Cố Thiên Mệnh dĩ nhiên vẫn cần lớp vỏ bọc vô tích sự này để che đậy bản thân, có thể ẩn nấp trong bóng tối mà không thu hút sự chú ý của các bên thì càng tốt.

Tuy nhiên, với đạo tâm và kí ức kiếp trước, ngay cả khi tu vi của hắn bị bại lộ vào thời điểm này, vậy thì đã sao? Cùng lắm là phí một trận mưu tính mà thôi.

Lý Thiên Nguyên rơi vào trầm mặc, ánh mắt sâu xa của ông ta không ngừng dò xét Cố Thiên Mệnh, đáy lòng xẹt qua một tia khổ sở. Có khi nào ông ta đã bị người khác bắt bẻ lại mà không chiếm được chút ưu thế nào?

Quan trọng nhất là, Lý Thiên Nguyên phát hiện ra bản thân lại không biết gì về Cố Thiên Mệnh.

Đúng, chính là hoàn toàn mù mờ.

Cố Thiên Mệnh mà người đời bàn tán và biết đến chỉ là lớp vỏ mà hắn cố tình phơi bày ra mà thôi, nhưng Cố Thiên Mệnh chân chính lại thâm sâu khó dò như biển lớn khiến ông ta căn bản không biết xuống tay từ đâu.

Đặc biệt là biểu hiện bề ngoài của Cố Thiên Mệnh, vĩnh viễn là dáng vẻ thư nhàn nhẹ nhàng kia, cho dù Lý Thiên Nguyên uy hiếp và dồn ép như thế nào đều không thể khơi gợi lên bất kỳ dao động cảm xúc nào từ hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.