Trong đêm khuya thanh vắng, Cố Thiên Mệnh lại một lần nữa đến sân của ông cụ Cố, Cố Nghị ở.
"Ông nội, ông đã nghỉ chưa ạ?"
Đối với Lý Thiên Nguyên, Cố Thiên Mệnh vẫn luôn bày ra tư thái bễ nghễ kiêu ngạo, nhưng với ông cụ Cố, người nuôi dạy, bảo vệ và bao dung bản thân, hắn không dám có nửa phần bất kính.
Hồi lâu sau, một giọng nói trầm đục truyền ra từ trong phòng: "Thiên Mệnh đấy à? Vào đi!"
Cùng với tiếng lạch cạch khẽ khàng khi cánh cửa gỗ được đẩy ra, Cố Thiên Mệnh cũng bước vào trong sân.
Chỉ với một cái liếc mắt hắn đã nhìn thấy Cố Nghị đang khoác sa mỏng màu trắng.
Mái tóc hoa râm hơi rối xoã tung trên vai bả vai ông, gương mắt với những nếp nhăn nheo xếp chồng như đang gợi nhắc những tháng năm huy hoàng trong quá khứ.
“Ông nội”, Cố Thiên Mệnh nhìn bóng lưng đã có chút khom còng này thì, chóp mũi bất giác dâng lên một trận chua xót.
“Nửa đêm đến đây có chuyện gì sao?”, ông cụ Cố nhìn Cố Thiên Mệnh thật sâu, cảm thấy người cháu trai này của mình càng lúc càng khiến người khác nhìn không hiểu, giống như bị một tầng sương mù bao phủ vậy.
Hôm qua ông cụ bị dọa một trận không nhẹ, bởi cao thủ mà ông bí mật phái đi bảo vệ Cố Thiên Mệnh lại bị cắt đuôi, vì lý do này, ông kinh hãi đến độ phát ra ám lệnh phải lật tung mọi ngóc ngách trong kinh thành tìm kiếm hắn.
Nhưng hôm qua Cố Thiên Mệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-la-kiem-than/3081701/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.