Với tư cách là nhân vật chính của cuộc liên hôn, Cố Thiên Mệnh hoàn toàn không đặt nặng chuyện này trong lòng, mà chăm chú quan sát viên đá màu đen phảng phất tỏa ra một tia bóng loáng trong tay.
Viên đá có kích thước bằng lòng bàn tay này chính là Vô Ngần Thạch.
Yến Hàn ở một bên im lặng chờ đợi, đêm qua hắn ta nghe lệnh của Cố Thiên Mệnh thâm nhập kho tàng của Bình Thành Vương, dựa theo mô tả về Vô Ngần Thạch cuối cùng cũng tìm thấy nó.
Kho tàng của Bình Thành Vương nguy hiểm trùng trùng, có quân đội hùng hậu trấn giữ, may mắn thay Yến Hàn đã tiến vào cảnh giới Địa Huyền, cộng thêm thân pháp Quỷ đạo huyền diệu mới không bị người khác phát hiện và tìm được Vô Ngần Thạch.
Để an toàn không xảy ra sơ sót, Yến Hàn còn vòng vèo quanh kinh thành rất lâu, đảm bảo không bị người khác theo đuôi mới trở lại Cố gia, giao lại Vô Ngần Thạch cho Cố Thiên Mệnh.
“Vô Ngần Thạch…”, Cố Thiên Mệnh nhìn viên đá đen bóng trong tay, thầm nhủ: “Xem ra chẳng bao lâu nữa sẽ có thể khôi phục thần hồn bị tổn thương, đến lúc đó cũng không cần lo lắng sẽ lưu lại bệnh ẩn, vô cùng hữu ích đối với quá trình tu hành trong tương lai”.
Theo lý mà nói, một bảo vật quý hiếm có thể chữa lành thần hồn như Vô Ngần Thạch nên được cất giấu cẩn mật, sao có thể bị Bình Thành Vương tùy ý vứt trong kho tàng như vậy?
Bởi tại Bách Quốc Chi Địa gần như không có cường giả cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong, người đời căn bản không biết tới công dụng thực sự của Vô Ngần Thạch, chỉ cho rằng nó là một loại vật liệu luyện khí tương đối rắn chắc hiếm có.
Lúc đầu Cố Thiên Mệnh cũng chỉ tình cờ nhìn thấy Vô Ngần Thạch xuất hiện trong phủ Bình Thành Vương cũng không để tâm tới. Nhưng khi đến thời kỳ quán nhược khôi phục lại kí ức của kiếp trước, hắn nghiễm nhiên để mắt tới viên Vô Ngần Thạch này.
Hắn cũng đoán rằng mọi người không biết đến tác dụng của Vô Ngần Thạch, Bình Thành Vương cũng không quan tâm tới nên chắc chắn sẽ theo thói quen tiện tay ném vào kho tàng.
Do đó hắn mới để Yến Hàn tới kho tàng của Bình Thành Vương tìm tòi thăm dò, xem xem có thể tìm được nó hay không.
Quả nhiên trời không phụ lòng người, giống như những gì Cố Thiên Mệnh phỏng đoán, không ai biết đến sự tồn tại của Vô Ngần Thạch và nó đã bị Bình Thành Vương tùy ý vứt vào một xó của kho tàng.
“Không có ai phát hiện ra dấu vết đó chứ?”, Cố Thiên Mệnh rất nhanh đã áp chế tia vui mừng mới lóe lên trong mắt, sau đó quay đầu nhìn Yến Hàn đang đứng bên cạnh.
“Xin chủ thượng yên tâm, lấy được Vô Ngần Thạch ta liền lặng lẽ rời đi, không bị bất cứ ai nhận ra cả”, Yến Hàn vội vã chắp tay khom lưng bẩm.
“Ừm”, Cố Thiên Mệnh gật gật đầu, thu lại Vô Ngần Thạch vào trong tay áo.
Sau đó Yến Hàn chắp tay hành lễ với hắn liền ẩn mình vào trong màn đêm, cung kính chờ đợi mệnh lệnh.
Tuy rằng Cố gia rất rộng lớn, nhưng từng nhành cây ngọn cỏ đều nằm dưới sự giám sát của ông cụ Cố. Ngay từ ngày đầu tiên khi Cố Thiên Mệnh đưa Yến Hàn trở về cùng, ông cụ đã biết đến sự tồn tại của hắn ta, chỉ là ông không bóc trần, cũng chẳng hỏi han gì thêm.
Bởi Yến Hàn chưa bao giờ để lộ tu vi của bản thân trước mặt mọi người, những người khác căn bản không biết được hắn nông sâu thế nào. Vì vậy, theo góc nhìn của ông cụ Cố, hắn ta chỉ là một người bình thường mà thôi, nghĩ tới hắn ta lại là nô bộc Cố Thiên Mệnh mới thu nhận, ông cũng không lấy làm lạ.
Nhưng nếu để ông cụ Cố biết được Yến Hàn là một cao thủ Địa Huyền, sợ rằng ông sẽ ngay lập tức tìm tới Cố Thiên Mệnh và tạm thời khống chế Yến Hàn lại, điều tra đến từng chân tơ kẽ tóc về hắn ta.
Chính vì hiểu rõ tính cách của ông cụ Cố, Cố Thiên Mệnh mới một mực che giấu rất nhiều chuyện để bản thân thuận tiện hành động, không cần dè chừng trước sau.
Trở lại trong phòng, Cố Thiên Mệnh liền đóng chặt cửa sổ, sau đó ngồi xếp bằng trên giường và đặt Vô Ngần Thạch vào tay phải.
“Kiếp trước sử dụng bí thuật Luân Hồi Mông Thiên chống lại cơn thịnh nộ của thiên đạo khiến thần hồn thương tổn, nếu không hai mươi năm đầu của kiếp này cũng sẽ không bị mê muội vô tri như vậy”.
Cảm thán xong câu này, Cố Thiên Mệnh chậm rãi vận chuyển huyền khí trong cơ thể, thông qua thủ đoạn đặc biệt hấp thụ lấy năng lượng trên Vô Ngần Thạch, chữa trị thần hồn.
Hắn từ từ nhắm lại hai mắt, toàn thân đều được từng sợi huyền khí bao bọc lấy, giữa hai đầu lông mày tản ra một tia sáng nhàn nhạt.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tầng ánh sáng trơn bóng tỏa ra từ Vô Ngần Thạch dần trở nên xám xịt, trên bề mặt viên đá cũng bắt đầu xuất hiện các vết rạn nứt.
Hơi thở của Cố Thiên Mệnh càng lúc càng mạnh mẽ khiến không khí trong căn phòng đều như ngưng đọng lại.
Mười lăm phút sau, Vô Ngần Thạch đã hoàn toàn nứt toác, chia thành năm sáu mảnh đá vụn, cũng không còn nửa điểm lộng lẫy hay sự dao động của huyền khí nữa. Mà Cố Thiên Mệnh lúc này cũng mở bừng hai mắt thâm sâu như vực thẳm, hơi thở dồi dào như biển rộng phóng thẳng lên trời.
"Cuối cùng cũng hồi phục lại thần hồn rồi”.
Hơi thở linh hồn đủ để rung chuyển hàng trăm vương quốc trong chớp mắt đã tiêu biến, tất cả trở lại yên tĩnh, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Ngày hôm sau, nắng sớm vừa lên.
Một đạo thánh dụ từ trong hoàng cung được truyền tới Cố gia.
“Thánh dụ: truyền Tam công tử Cố gia vào cung yết kiến”.
Thánh dụ giáng lâm Cố gia, hơn nữa còn chỉ đích danh Cố Thiên Mệnh vào cung yết kiến.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]