Bên ngoài Nhạn Hành quan lúc này đặc biệt vắng lặng, xem ra vô cùng bình yên.
Chỉ là Cố Thiên Mệnh biết rằng chẳng bao lâu nữa, nơi đây sẽ bị nhấn chìm trong biển máu vô tận, có lẽ xác chết sẽ chất đống thành núi, ghê rợn không thôi.
Vùng đất cát vàng bên ngoài Nhạn Hành quan chứa đựng ý chí của vô số trái tim, cũng bao hàm cả mùi máu tanh nồng.
Mỗi một tướng sĩ của Nhạn Hành quan giờ khắc này đều đã làm tốt công tác chuẩn bị, sẵn sàng đối đầu với đại quân Bắc Việt quốc đang tiến tới bất cứ lúc nào.
Hơi thở tiêu điều khẩn trương từ từ lan tỏa trong Nhạn Hành quan, như thể sẽ nuốt chửng toàn bộ tòa thành vậy.
“Khởi bẩm tướng quân, quân địch Bắc Việt quốc chỉ còn cách hơn mười dặm nữa”, một lát sau, sĩ tốt thăm dò tin tức của Bắc Việt quốc lập tức chạy trở lại báo cáo.
Vào lúc này, từng tia nắng ấm áp yếu ớt xuyên qua màn đêm đen kịt nơi chân trời xuống Nhạn Hành quan, cũng mang đến một tia sáng rỡ cho vùng đất cát vàng bên ngoài ải.
Phong Ngạo Cẩm trầm mặc không nói nhìn về phía xa, ông ta siết chặt nắm đấm, bộ áo giáp trên người vô cùng chói mắt dưới ánh nắng sớm, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Ai cũng không lên tiếng, tất cả đều dõi mắt về phía xa.
Không khí trở nên trang nghiêm và lắng đọng hơn.
Những cơn gió bắt đầu cuộn lên từ vùng đất cát vàng ấy, giống như một cơn lốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-la-kiem-than/3081629/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.