Đêm, rất nhanh giáng xuống, tất thảy đều có vẻ an nhàn tĩnh lặng.
Cố Thiên Mệnh mang theo linh dược đi tới đình viện của Cố Ưu Mặc.
Bên trong, Cố Ưu Mặc thay một thân trường sam màu đen nhạt, lẳng lặng ngồi trên xe lăn.
Lúc này, trên mặt ông ấy không còn thần sắc kích động dị thường nữa, có lẽ đã đem cỗ tâm tư kia đè nén xuống đáy lòng, chỉ là những tia hi vọng vẫn từ mi mắt lan tràn ra.
“Nhị thúc, cháu tới đây”. Cố Thiên Mệnh khẽ gọi một tiếng.
“Ừm”, Cố Thiên Mệnh nặng nề gật đầu, tùy ý để Cố Thiên Mệnh đẩy xe lăn của ông ấy đi về phía trước.
Một lát sau, Cố Thiên Mệnh liền cùng Cố Ưu Mặc đi vào trong gian phòng sâu nhất của đình viện, trong cả gian gác xép, chỉ có Cố Ưu Mặc cùng Cố Thiên Mệnh hai người, có lẽ những thị nữ và hộ vệ ở đây đều đã bị Cố Ưu Mặc điều ra ngoài rồi.
“Nhị thúc, đợi lát nữa cháu sẽ đánh nát hai chân của người một lần nữa, sau đó đưa hai chân vào linh dược đang được đun sôi”, Cố Thiên Mệnh ngưng trọng nói: “Mười ngày sau đó. Hai chân của người không được rời khỏi chậu linh dược này, nếu không bao nhiêu công sức sẽ đổ sông đổ biển. Mười ngày sau, cháu sẽ giúp người tái tạo lại kinh mạch cùng huyết nhục, đến lúc đó chỉ cần không có sai sót gì, người sẽ lại giống như năm xưa”.
“Được, hết thảy đều dựa vào cháu”, chỉ cần có thể một lần nữa đứng lên, Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-la-kiem-than/3081563/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.