Chương trước
Chương sau
Ngay lập tức, tiếng trống dồn dập vang lên như đang chúc mừng cho việc vui liên hôn giữa hai quốc gia, cũng giống như xua tan đi sự cô đơn và buồn bã tỏa ra từ vóc dáng yêu kiều của Vĩnh An công chúa.

Cuộc liên hôn giữa hai quốc gia chính thức được định xuống.

Làn váy của Vĩnh An công chúa trải dài năm sáu mét trên mặt đất, khí chất cao quý xa cách khiến người ta không dám nhìn thẳng, có thể gọi là diễm lệ điên đảo chúng sinh.

“Chàng cuối cùng vẫn không xuất hiện. . . giống như năm đó, tự nhốt mình nơi sân sâu của Cố gia…”

Vĩnh An công chúa Mạc Diệu Lăng cùng đặc sứ bước ra cửa lớn của đại điện, đôi mắt nàng ấy trống rỗng không kìm được nhìn về phía Cố gia, trái tim triệt để bị nhấn chìm trong bi thương mà nhíu mày, cố nén giọt nước mắt đã chực trào nơi hàng mi.

Sau đó, dưới tiếng trống vang dội, Vĩnh An công chúa Mạc Diệu Lăng bước lên xe ngựa xa hoa của Nam Uyên quốc.

Dưới sự đưa tiễn của phó thống lĩnh ngự lâm quân Văn Hồng Phong cùng binh lính Nam Uyên quốc, bước lên con đường tiến tới nơi đất khách quê người.

“Tiễn công chúa!"

Rất nhiều văn võ bá quan gập eo cung kính đồng thanh hô to.

Gió dường như đang khóc than, xuyên qua tấm màn che của chiếc xe ngựa sang trọng vuốt ve đôi mắt Mạc Diệu Lăng.

Tách…

Cuối cùng khi không còn ai nhìn tới, Mạc Diệu Lăng tao nhã ngồi ở trong xe ngựa, mày mắt khẽ chớp động theo làn gió nhẹ, hai hàng lệ lăn dài trên gò má…

Cố gia.



Lắng nghe tiếng trống đánh dồn đưa tiễn của binh lính Nam Uyên quốc, lại nhìn sang Cố Ưu Mặc vẫn đang quên mình tu hành, đôi mắt Cố Thiên Mệnh không ngừng phát ra một tia lãnh liệt.

Cố Ưu Mặc đã quên đi dòng chảy thời gian, cũng không cảm nhận được biến hóa của thế giới bên ngoài, cả thân thể và tinh thần đang dốc lòng đột phá.

Thời gian tích tắc dần trôi, ông ấy vẫn không mảy may có chút dấu hiệu thức dậy hay đột phá.

Tiếng trống dồn dập ầm ĩ hoà chung vó sắt ngựa 'lộp cộp' giẫm xuống nền đất đã lặng dần, cũng có nghĩa là đoàn sứ giả của Nam Uyên quốc và Vĩnh An công chúa đã rời khỏi kinh đô Thiên Phong quốc.

Màn đêm giống như bàn tay khổng lồ giấu trời che đất mà đổ ập xuống, bao phủ lên toàn bộ ánh sáng của Thiên Phong quốc và Bách Quốc Chi Địa.

"Nhị thúc, nếu người còn không mau đột phá, cháu chỉ có thể cưỡng ép đánh thức thúc dậy thôi”.

Bởi vì hiện tại là thời khắc quan trọng đối với Cố Ưu Mặc nên Cố Thiên Mệnh luôn túc trực bên cạnh ông ấy, nét nặng nề trên mặt hắn chưa từng giảm bớt, một mực nhìn vào Cố Ưu Mặc- người đang nhắm mắt thiền định tu hành, thấp giọng lẩm bẩm.

Thời gian trôi qua, khí thế của Cố Ưu Mặc cũng càng lúc càng tích tụ hùng mạnh.

Đêm tối dần lui dấu, những ánh ban mai đầu tiên cũng rẽ mây hiện mình, bình minh của ngày thứ hai âm thầm gõ cửa.

Nhưng Cố Ưu Mặc vẫn không có xu hướng tỉnh lại, điều này khiến một người vẫn luôn điềm tĩnh như Cố Thiên Mệnh cũng phải có chút sốt ruột.

Vĩnh An công chúa đã rời đi với đội quân rước dâu của Nam Uyên quốc một ngày, bây giờ càng lúc càng cách xa kinh đô Thiên Phong quốc, có lẽ chẳng bao lâu nữa liền tới được biên giới.

Lại là một đêm dài đằng đẵng, Vĩnh An công chúa đã rời đi được hai ngày.



Cố Thiên Mệnh chưa từng rời khỏi nửa bước, vẫn luôn canh giữ bên cạnh Cố Ưu Mặc, thầm lặng chờ đợi, hy vọng ông ấy có thể nhanh chóng đột phá tu vi.

Cuối cùng, vào ngày thứ năm sau khi đại quân đón dâu rời khỏi, hơi thở của Cố Ưu Mặc bỗng nhiên xảy đến biến hóa, huyền khí trong cơ thể dao động với biên độ cực lớn.

“Cuối cùng… người cũng lĩnh ngộ được bước này rồi sao?”, Cố Thiên Mệnh trong nháy mắt cảm nhận được thay đổi trong hơi thở của Cố Ưu Mặc mà mở bừng hai mắt, nhìn hướng người bên cạnh thì thào.

Dần dần khí thế của Cố Ưu Mặc trở nên sắc bén hơn, huyền khí trong không khí cấp tốc chảy về phía xung quanh thân thể ông ấy khiến nó giống như một lốc xoáy lấy Cố Ưu Mặc làm trung tâm.

Đột nhiên, một âm thanh trầm lắng như bị bóp nghẹt phát ra từ đan điền của ông ấy.

Ầm!

Tu vi của Cố Ưu Mặc cuối cùng đã đạt đến Địa Huyền trung kỳ!

Cả người ông ấy từ từ chuyển từ tư thế ngồi xếp bằng sang trạng thái lơ lửng giữa không trung, rồi đầu ngón chân chạm nhẹ xuống mặt đất, sau đó chậm rãi mở ra đôi mắt sâu hút như vực thẳm.

“Hít—”, một tiếng gầm dài dâng lên từ trong đan điền của Cố Ưu Mặc, truyền lên rồi phát ra từ miệng ông ấy.

Sau đó thân hình vạm vỡ của Cố Ưu Mặc đứng thẳng trên hai chân trước mặt Cố Thiên Mệnh, khí thế của Địa Huyền trung kỳ cũng lao ập về phía trước.

"Nhị thúc, người rốt cuộc cũng đột phá rồi”, nhìn thân hình thon dài thẳng mình trước mắt, hai đầu lông mày Cố Thiên Mệnh cuối cùng cũng lộ ra nét vui vẻ nói.

“Ừm, cuối cùng cũng vượt qua được cửa ải này”, Cố Ưu Mặc cúi đầu nhìn xuống đôi chân đã hoàn toàn bình phục của mình, không kìm được thét lên một tiếng, dường như muốn trút bỏ hết những muộn phiền u uất khi ngồi trên xe lăn suốt năm năm qua: “A…”

Bởi vì trong thời gian dài như vậy, nguồn huyền khí dồi dào không chỉ giúp Cố Ưu Mặc đột phá, mà còn thúc đẩy đôi chân lành lặn trở lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.