Bề ngoài Cố Ưu Mặc bình tĩnh như nước, nhưng kỳ thực nội tâm đã rối như tơ vò.
Năm năm qua, ông ấy sống mơ mơ màng màng trong thâm viện, cô độc mà khốn khổ nhớ lại chuyện quá khứ, mỗi lúc như vậy sẽ tự mình rót vài ly rượu đục, mượn men say để làm tê liệt bản thân.
Trong năm năm qua, không biết ông ấy đã choàng tỉnh giữa đêm bao nhiêu lần, sau đó cũng không còn cách nào vào giấc nữa.
Khi ông ấy suy sụp ngồi trên xe lăn, khung cảnh bi thảm của núi thây biển máu thường xuyên hiện ra trước mắt, cũng nhìn thấy được một bóng người xinh đẹp đứng ở đằng xa.
Lúc đầu, ông ấy từng nói đợi khi trở về sẽ hướng quân thượng cầu hôn.
Tuy nhiên ông ấy đã thất hứa. Sau đó là những tháng ngày suy sụp, tự nhốt mình một góc sâu trong Cố phủ, từ đó cũng không bước chân ra ngoài nữa.
Khi ông ấy trốn tránh hiện thực, không muốn chấp nhận sự thật rằng đôi chân đã tàn phế, thì cũng là đang né tránh giai nhân- người cả đời này ông cũng chẳng thể quên, cũng không biết phải đối mặt như thế nào.
Nếu không phải tiệc đính hôn hệ trọng của Cố Thiên Mệnh cùng Lý Sương Nhi, có lẽ Cố Ưu Mặc vẫn sẽ trốn trong chiếc vỏ bọc, một mình buồn bực ngồi trên xe lăn.
Vào ngày hai nhà Cố- Lý tổ chức tiệc đính hôn, Vĩnh An công chúa cuối cùng vẫn xuất hiện trước mắt Cố Ưu Mặc, nàng ấy vẫn lộng lẫy cao quý bức người như vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-la-kiem-than/2644189/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.