Chương trước
Chương sau
Cuộc liên hôn giữa Nam Uyên quốc và Thiên Phong quốc giống như cuồng phong quét qua các nước láng giềng.

Nhiều hoàng triều ở cấp trung và hạ lưu đều tất bật chuẩn bị lễ vật trọng hậu tiến về hoàng thành Nam Uyên quốc. Về phần những hoàng thành cấp thấp chỉ có cường giả Địa Huyền sơ kỳ trấn thủ cũng không nằm ngoài trào lưu mà ùn ùn kéo đến, vẽ lên khung cảnh náo nhiệt vô cùng.

Trong chớp mắt, ngày cưới đã đến.

Khắp hoàng thành Nam Uyên quốc đâu đâu cũng có thể bắt gặp sứ thần từ các nước đến chúc mừng hôn lễ.

Tiếng nghị luận huyên náo như tiếng sấm rền vang vọng tới mọi ngóc ngách của hoàng thành.

"Đông đảo sứ giả từ các nước đều đến để chúc mừng thái tử Nam Uyên quốc ta", có người nhìn dòng người nườm nượp trên phố cảm thấy vô cùng tự hào nói.

"Nhiều người quá, đường phố của Nam Uyên quốc ta rộng rãi như vậy cũng lộ ra chút chật chội rồi ".

"Các nước xung quanh đều phải tới chúc mừng hôn lễ của thái tử điện hạ Nam Uyên quốc ta, thử hỏi có mấy vương triều trong Bách Quốc Chi Địa có thể làm được điều này đây?"

Trong đám đông, tiếng thảo luận ồn ã không dứt giống như một mạch nước không ngừng lan rộng tới mọi thành trì và ngõ ngách của Nam Uyên quốc.

Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc lúc này đều khoác một chiếc áo choàng đen rộng thùng thình, chậm rãi lách mình trong biển người hướng thẳng về phía hoàng cung.

Cố Thiên Mệnh đeo trên lưng một hộp kiếm được bọc lại bằng vải màu đen, trong tay thì cầm một cây thương được quấn kín vải thô.

Hai người cứ chậm chạp như vậy tiến lên phía trước, không ngừng ép sát tới hoàng cung Nam Uyên quốc.

Cổng lớn hoàng cung Nam Uyên quốc lúc này đã rộng mở để chào đón sứ thần các nước, đồng thời, còn giúp tất cả mọi người trong kinh có thể theo dõi hôn lễ long trọng này.

Giữa hoàng cung nguy nga tráng lệ, một con đường lớn bằng vàng ngọc trắng như tuyết dẫn thẳng từ cổng vào chính điện. Dọc hai bên đường dựng rất nhiều trụ rồng bằng ngọc tô điểm cho sự uy nghiêm chốn hoàng gia.

Phía trước đại điện được bảo vệ bởi vô số binh lính và tướng lĩnh tinh nhuệ, ở trung tâm rộng lớn đặt một tế đàn đang cháy ngọn lửa rừng rực, vụt thẳng lên trời.



Khi cánh cổng của hoàng cung mở ra, sứ thần các nước nhộn nhịp mang theo lễ vật phong phú, thể hiện uy thế của Nam Uyên quốc.

“Sứ thần Li Hưng quốc cung chúc hôn lễ của thái tử Nam Uyên quốc cùng Vĩnh An công chúa Thiên Phong quốc!”

“Sứ thần Đại Phong quốc cung chúc hôn lễ thái tử Nam Uyên quốc, chúc cho Nam Uyên quốc ngày càng hùng mạnh, mưa thuận gió hòa!"

“Sứ thần Tây Phong quốc cung chúc hôn lễ thái tử điện hạ Hiên Viên Hạo Vận, chúc cho Nam Uyên quốc phát triển không ngừng!”

………

Cùng với sự tiến vào nối tiếp của từng đoàn người, sứ giả các nước đều căng họng hét lớn để biểu đạt thành ý, đồng thời phái người khiêng theo từng rương lễ vật nặng trịch đến quốc khố của Nam Uyên quốc.

Với năng lực của hai người Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc, lặng lẽ ẩn mình vào đoàn đội sứ thần rồi trà trộn vào hoàng cung không phải vấn đề lớn.

Sứ giả không dứt, phần lớn đều là các quốc gia cấp thấp cùng hoàng triều cấp trung và hạ, nhưng cho dù là vậy thì uy thế cũng vang dội phi thường.

Cả khung trời phiêu đãng những lời chúc tụng không dứt, như thể đang mừng vui cho cuộc liên hôn giữa Nam Uyên quốc cùng Thiên Phong quốc, lại tựa như đang gầm rú thương xót.

Cuối cùng giờ lành đã điểm, nghi lễ chính thức bắt đầu.

Văn võ bá quan của Nam Uyên quốc cũng lục tục bước ra từ đại điện, quan uy hợp lại lao thẳng trời xanh, khiến vô số người kinh ngạc.

“Bắt đầu rồi sao…”

Cố Thiên Mệnh đứng trong đám đông, nhìn bách quan Nam Uyên quốc bước ra.

Bá quan Nam Uyên quốc từ đại điện chậm rãi bước ra, uy thế mênh mông bất phàm.



Đợi đến khi bá quan đi tới bậc thang bạch ngọc, một nam tử lớn tuổi mặc long bào từ giữa bá quan sải bước đi đến.

Người này chính là quân hoàng của Nam Uyên quốc, Hiên Viên Nam.

Ánh mắt Hiên Viên Nam sáng như đuốc, uy thế lăng vân bước giữa trong bá quan văn võ đang đứng ở bậc thang, nhìn xuống đám đặc sứ của các nước, hoàng uy mênh mông.

“Tham kiến quân thượng!”

Tất cả mọi người đều nằm trên mặt đất, dập đầu đồng thanh nói.

“Bái kiến Nam Uyên quân thượng”.

Sứ giả của các nước cùng tùy tùng nhao nhao khom người xuống hành lễ. Đại sứ của các nước này, đại diện cho cả một quốc gia, đương nhiên không cần quỳ xuống hành lễ.

Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc ẩn nấp trong đám người các nước cũng không thể cúi xuống một chút, nếu không sẽ khiến người khác chú ý.

“Chúng ái khanh, đặc sứ chư quốc, bình thân!”

Hiên Viên Nam nhìn xuống mọi người, hoàng uy vang vọng khắp bốn phía hoàng cung, bay thẳng lên chín tầng mây.

Hiên Viên Nam khí thế bàng bạc, trong lời nói xen lẫn huyền khí tu vi nồng đậm. Thương kình hữu lực.

“Tạ quân thượng!”

Mọi người đồng thanh hô to, sau đó liền chậm rãi đứng dậy, ánh mắt mang kính ý nồng đậm, nhìn quân thượng Hiên Viên Nam cao cao tại thượng đứng trên bậc thang bạch ngọc.

Sau đó, hai thân ảnh chậm rãi bước ra từ trong đại điện.

Bên trái là một nam tử hơn ba mươi tuổi, khí vũ hiên ngang, mặc y bào trân quý, trên khuôn mặt anh tuấn tản ra một tia uy nghiêm tiêu mục. Khí thế bất phàm của hắn ta chậm rãi lan tới, nhìn đám người của các nước phía dưới, sắc mặt không thay đổi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.