Khuôn mặt lạnh lùng như băng tuyết của Mạc Diệu Lăng lộ vẻ thất sắc, sau đó dần trở nên trắng bệch.
Hai chân Cố Ưu Mặc an ổn xuất hiện trước mắt, nàng thật sự rất vui, từ trong nội tâm cảm thấy mừng rỡ. Nhưng mà nàng lại không thể vui vẻ, bởi vì nơi này là hoàng thành của Nam Uyên quốc.
Cảm xúc phức tạp nồng đậm tràn ngập lồng ngực Mạc Diệu Lăng, làm cho nàng cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quen thuộc của Cố Ưu Mặc một cách ngơ ngác.
Cố Ưu Mặc cũng ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn Mạc Diệu Lăng, giống như không ai cảm nhận được đôi mắt chứa đựng suy nghĩ vô tận này của nàng.
Chỉ trong nháy mắt, 2 người Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc liền bị vô số sĩ tốt Nam Uyên quốc vây quanh, vô số thanh trường thương sắc bén chỉ vào đầu họ.
“Đã... nhiều năm rồi không có cảm giác này”, Cố Thiên Mệnh tùy ý liếc mắt nhìn đám sĩ tốt Nam Uyên quốc đang vây khốn mình và Cố Ưu Mặc, khóe miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười thâm ý.
Kiếp trước, sau khi hắn bước vào cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong, liền không có ai dám khiêu khích uy nghiêm của hắn nữa.
Hiện giờ, bị vô số trường thương chỉ vào người, sâu trong linh hồn Cố Thiên Mệnh không khỏi có một tia xao động.
“Ta hỏi lại một lần nữa, người tới là ai? Vì sao lại phạm vào quốc uy của Nam Uyên quốc ta?”
Một vị quan viên khí thế hung hăng, trừng mắt lớn tiếng quát.
Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-la-kiem-than/2644180/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.