Khuôn mặt lạnh lùng như băng tuyết của Mạc Diệu Lăng lộ vẻ thất sắc, sau đó dần trở nên trắng bệch.
Hai chân Cố Ưu Mặc an ổn xuất hiện trước mắt, nàng thật sự rất vui, từ trong nội tâm cảm thấy mừng rỡ. Nhưng mà nàng lại không thể vui vẻ, bởi vì nơi này là hoàng thành của Nam Uyên quốc.
Cảm xúc phức tạp nồng đậm tràn ngập lồng ngực Mạc Diệu Lăng, làm cho nàng cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quen thuộc của Cố Ưu Mặc một cách ngơ ngác.
Cố Ưu Mặc cũng ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn Mạc Diệu Lăng, giống như không ai cảm nhận được đôi mắt chứa đựng suy nghĩ vô tận này của nàng.
Chỉ trong nháy mắt, 2 người Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc liền bị vô số sĩ tốt Nam Uyên quốc vây quanh, vô số thanh trường thương sắc bén chỉ vào đầu họ.
“Đã... nhiều năm rồi không có cảm giác này”, Cố Thiên Mệnh tùy ý liếc mắt nhìn đám sĩ tốt Nam Uyên quốc đang vây khốn mình và Cố Ưu Mặc, khóe miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười thâm ý.
Kiếp trước, sau khi hắn bước vào cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong, liền không có ai dám khiêu khích uy nghiêm của hắn nữa.
Hiện giờ, bị vô số trường thương chỉ vào người, sâu trong linh hồn Cố Thiên Mệnh không khỏi có một tia xao động.
“Ta hỏi lại một lần nữa, người tới là ai? Vì sao lại phạm vào quốc uy của Nam Uyên quốc ta?”
Một vị quan viên khí thế hung hăng, trừng mắt lớn tiếng quát.
Cố Ưu Mặc chậm rãi đem ánh mắt từ trên thân thể mềm mại của Mạc Diệu Lăng thu về, sau đó lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người, mở miệng nói lớn: “Cố gia, Cố Ưu Mặc!”
“Cố gia, Cố Thiên Mệnh!”
Lập tức, Cố Thiên Mệnh liếc mắt nhìn hàng mang sắc bén xung quanh, lạnh nhạt mà tự nhiên nói.
Thanh âm của hai người, làm nổi lên từng trận cuồng phong, luồn lách vào từng ngóc ngách của hoàng của Nam Uyên quốc, cũng truyền đến tai của từng người, thật lâu không biến mất.
Cố gia, Cố Ưu Mặc!
Cố gia, Cố Thiên Mệnh!
Thanh âm của hai người không lớn, nhưng lại như ma âm văng vẳng bên tai mỗi người.
“Cố gia? Cố Ưu Mặc? Bóng lưng của người này nhìn thật quen mắt…”, trong đám đông có người lầm bầm suy nghĩ một phen, sau đó con ngươi chợt co lại, kinh ngạc thốt lên: “Cố Ưu Mặc! Lẽ nào ông ta chính là vị Huyết Hùng tướng quân làm rúng động bốn phương đó của Thiên Phong quốc?”
Ồ—-
Tiếng hô này vừa vang lên, tất cả mọi người đều nhớ lại cảnh tượng năm đó mà bắt đầu nháo nhào thảo luận.
“Vị Huyết Hùng tướng quân của Thiên Phong quốc đó? Sao có thể? Nghe đồn ông ta không phải đã tàn phế hai chân, ẩn cư tại thâm viện sao?”, một vài sứ giả của hoàng triều nhỏ quá đỗi choáng váng, bởi danh tiếng của Huyết Hùng tướng quân này thực sự như sấm bên tai, không hề xa lạ với họ.
“Vậy người thanh niên đứng bên cạnh Cố Ưu Mặc chính là tiểu công tử Cố gia của Thiên Phong quốc, khoảng thời gian trước được phong hiệu Kỳ Song tướng quân- Cố Thiên Mệnh?”, từng hồi suy luận dấy lên những đợt sóng dữ dội, lọt vào tai rất nhiều người.
“Huyết Hùng tướng quân của Thiên Phong quốc không phải tàn phế vô phương cứu chữa sao? Sao ông ta lại đứng lên được rồi?”
Từng làn tiếng nghị luận xôn xao nối tiếp từng làn dâng lên khắp hoàng cung Nam Uyên quốc, khiến biểu cảm của chúng quan viên đều đông cứng lại.
Vô số mũi thương sắc bén chĩa vào Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc, có lẽ chỉ cần quân thượng Nam Uyên quốc hạ lệnh một tiếng, những mũi thương này sẽ không chút do dự đâm vào họ.
Các sứ giả cùng vô số người đều nín thở và dán chặt mắt vào một màn này, dường như đã nhìn thấy cảnh tượng Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc bị xiên thành cái sàng sống tại chỗ.
Mặc dù tương truyền Cố Ưu Mặc năm đó dụng binh như thần trấn giữ tại Nhạn Hành quan, có thể tập hợp thiên quân vạn mã để chống lại sự xâm phạm của cường giả Địa Huyền trung kỳ, tiếng tăm lẫy lừng, chấn động bốn phương.
Tuy nhiên nơi đây thế nhưng là Nam Uyên quốc, là hoàng cung quốc đô của hoàng triều hàng đầu cấp trung.
Dù cho Cố Ưu Mặc có oai phong tới đâu, cũng khó có thể gây nên sóng gió gì. Bởi tại hoàng cung Nam Uyên quốc cao thủ nhiều như mây, thậm chí còn ẩn giấu rất nhiều cường giả Địa Huyền hậu kỳ.
Theo góc nhìn của họ, Cố Ưu Mặc cùng Cố Thiên Mệnh dám hành động tự phụ ở đây chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết.
Cố Ưu Mặc không hề nao núng trước tiếng bàn tán như ong vỡ tổ cùng lưỡi kiếm sắc bén xung quanh, chỉ ngước mắt nhìn lên Mạc Diệu Lăng đang đứng trên cầu thang bạch ngọc.
“Ta tới rồi”, đôi môi nứt nẻ của Cố Ưu Mặc chậm rãi nhếch lên, đôi mắt lộ ra vô hạn xúc cảm, nói với Mạc Diệu Lăng: “Xin lỗi”.
Lời này giống như sấm rền xuyên thẳng vào chỗ sâu trong lòng Mạc Diệu Lăng, khiến thân thể nàng ấy không kìm được khẽ run, suýt chút rơi lệ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]