Cửa thành Dịch Tây Quan mở rộng, ông cụ Cố ưỡn ngực, dẫn mọi người sải bước đi vào trong.
Cố Thiên Mệnh ngẩng đầu liếc Mạc Tu Ương cao ngạo trên tường thành, lần đầu tiên phát hiện ông ta cũng không đáng ghét lắm, ngược lại còn có vài phần thú vị.
Sau đó. Đám người Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc đều theo sát sau lưng Cố Ưu Mặc, chậm rãi đi về phía Dịch Tây Quan.
Thế nhân nói, quân hoàng vô tình, nhất là gia tộc đế hoàng.
Nhưng thế nhân nào biết quân hoàng cao cao tại thượng, quan sát hàng tỷ sinh linh, mỗi ngày đều có sầu khổ cùng phiền muộn.
Quân hoàng tự xưng là trẫm, bởi vì khi ông ta ngồi ở vị trí này, ông ta tiền không còn là chính mình nữa, mà chỉ còn một mình cô đơn. Gánh nặng trên vai nặng nề hơn, việc cần suy nghĩ cũng nhiều hơn.
Mạc Tu Ương nhìn tướng sĩ Huyết Xích quân trật tự bước vào, ông ta nở nụ cười, một nụ cười từ đáy lòng. Chính Mạc Tu Ương cũng không biết, ông ta rốt cuộc đã bao lâu không cười thoải mái như vậy.
“Trẫm là quân hoàng, sau lưng có hàng tỷ con dân, phải thời khắc đem an nguy quốc gia đặt lên hàng đầu. Nhưng trẫm cũng là con người, thỉnh thoảng tùy hứng một lần, thì có sao?”
Mạc Tu Ương tùy ý để cuồng phong biên cương đập vào mặt, để từng đợt mùi máu tươi tràn ngập không khí len lỏi vào chóp mũi, khẽ cười lẩm bẩm.
Mạc Tu Ương biết, phút tùy hứng này của ông ta có thể mang đến tai họa cho cả Thiên Phong quốc. Nhưng mà, ông ta sống cô đơn nhiều năm như vậy, vì cả Thiên Phong quốc mà trả giá hết thảy tinh lực.
Hiện tại, ông ta chỉ muốn tùy hứng một lần, mặc dù cái giá phải trả ông ta không thể nào thừa nhận, cũng quyết không hối hận.
“Nếu Nam Uyên quốc muốn tử chiến, vậy thì chiến! Có gì phải sợ chứ”.
Mạc Tu Ương hai tay chậm rãi chắp sau lưng, đôi mắt cô tịch nhìn về hướng Nam Uyên quốc lẩm bẩm nói.
Giờ khắc này, tin tức những gì Cố gia đã làm ở Nam Uyên quốc như có cánh mà bay, truyền đi bốn phương tám hướng của Bách Quốc Chi Địa, làm cho vùng đất yên bình nhấc lên một trận sóng ngầm.
Bách Quốc Chi Địa, trong một hoàng triều nào đó.
”Cố gia Thiên Phong quốc...”, một vị quân hoàng, cúi đầu trầm ngâm hồi lâu, mới ngưng trọng nói: “Không thể chọc!”
Cố gia, nhất môn thiên kiêu.
Cố Nghị với một cây thương đen, có thể chấn nhiếp trăm vạn đại quân, ai dám xâm phạm?
Huyết Hùng tướng quân Cố Ưu Mặc tức giận chiến đấu với đại tướng Nam Uyên quốc, toàn thắng.
Mà Cố Thiên Mệnh vừa mới được sắc phong làm Kỳ Song tướng quân, lại càng yêu nghiệt đến cực điểm, lấy tu vi Linh Huyền trung kỳ lĩnh ngộ kiếm ý tiểu thành, nộ trảm cường giả Địa Huyền sơ kỳ.
“Truyền lệnh, không cần nhắm vào Thiên Phong quốc nữa, quan sát mọi động tĩnh cho ta”, sau khi nghe tin tức lần này, một hoàng đế nào đó đã hạ ra một mệnh lệnh không ai có thể phản bác.
“Lấy tu vi Linh Huyền trung kỳ lĩnh ngộ kiếm ý tiểu thành! Chẳng lẽ... Bách Quốc Chi Địa lại cho ra đời một cường giả nữa sao?”, một vị cường giả đã trải qua hình ảnh Kiếm Khư trăm năm trước không khỏi khép mắt lại, nội tâm âm thầm tự nói.
“Cố gia nhất môn thiên kiêu, quả nhiên là ông trời ban phước cho Thiên Phong quốc. Chỉ là... lần này Nam Uyên quốc tổn hại quốc uy cực lớn, không biết sẽ có hành động gì”. Tại một góc nào đó của bách quốc, có người ẩn nấp trong bóng đêm, lặng yên không một tiếng động nhìn chăm chú vào một màn này.
Cùng lúc đó, Thiên Phong quốc lại càng là sóng to gió lớn hơn.
Kinh thành.
Ông cụ Lý Lý Thiên Nguyên sau khi nghe được tin tức này, nghẹn họng thật lâu mới hồi phục tinh thần, sau đó không chú ý tới hình tượng mà cười to: “Ha ha ha...”
Kiếm ý tiểu thành. Chính là kiếm ý đấy. Hơn nữa còn lĩnh ngộ được khi mới chỉ ở cảnh giới Linh Huyền, tương lai của hắn, rộng như biển cả. Lý Thiên Nguyên tin tưởng Cố Thiên Mệnh sẽ không chết sớm, hắn nhất định sẽ đứng trên đỉnh cao của Bách Quốc Chi Địa.
Nếu như Cố Thiên Mệnh có vấn đề gì, có ông cụ Cố cùng Cố Ưu Mặc ở đây, chỉ cần tuyệt thế cường giả không xuất hiện, ai có thể ám hại hắn đây?
Lý Thiên Nguyên phát hiện ánh mắt mình quả thực chuẩn xác đến cực điểm, không khỏi cười to nói: “Kỳ Song tướng quân, hoàn toàn xứng đáng. Ha ha ha...”
Phụ thân Lý Sương Nhi là Lý Văn Hạo thì ngây người, tiểu công tử Cố gia mà ông ta chưa từng coi trọng lại yêu nghiệt như thế, có thể ví với yêu nghiệt không ai sánh bằng.
Vẻ mặt dịu dàng của Lý Sương Nhi thất sắc, đôi môi đỏ mọng khẽ run rẩy, nàng không biết đám người Cố Thiên Mệnh và Cố gia đã đi làm gì trước đó. Hiện giờ, nàng rốt cuộc cũng biết, thì ra đám người Cố gia đi Nam Uyên quốc chịu chết.
Cảm xúc lo lắng nồng đậm cùng vẻ khiếp sợ bắt đầu khởi động trong lòng Lý Sương Nhi, hàm răng của nàng chậm rãi cắn chặt đôi môi đỏ mọng, khẽ cúi đầu.
“Chưa từng nghĩ tới, hai chân Cố Ưu Mặc lại có thể khôi phục như ban đầu, hơn nữa tu vi còn tiến thêm một bậc. Tương lai Cố gia đúng là tiền đồ vô lượng. Chỉ sợ, sau này sẽ để lại ấn tượng mạnh mẽ ở vùng đất Bách Quốc Chi Địa”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]