Thấy bộ dạng Hàn Ngụy muốn nói lại thôi, Cố Thiên Mệnh cũng mặc kệ, quay đầu nói với Cố Ưu Mặc: “Nhị thúc, có phải người có gì muốn nói với công chúa không?”
“Cái... cái gì? Không có!”, Cố Ưu Mặc ngẩn người, sau đó nhìn thoáng qua Mạc Diệu Lăng xinh đẹp tuyệt trần, mím đôi môi khô nẻ của mình khẽ nói.
Vốn dĩ Cố Ưu Mặc còn muốn ở chung với Mạc Diệu Lăng một chút, tán gẫu chút chuyện cũ năm đó. Nhưng bị Cố Thiên Mệnh và Hàn Ngụy quấy rối, trong nháy mắt không còn tâm tư.
“Người có mà”, Cố Thiên Mệnh cố ý ra vẻ nhắc nhở.
“Có lời gì?”, Cố Ưu Mặc nhíu nhíu mày, không hiểu mở to hai mắt.
Nhìn biểu cảm của Cố Ưu Mặc, trong lòng Cố Thiên Mệnh không khỏi cười khổ. Cảm giác Cố Ưu Mặc thật sự ngốc ngếch, ám chỉ rõ ràng như vậy cũng nghe không ra.
Chủ yếu nhất chính là, trên khuôn mặt Mạc Diệu Lăng đã lộ ra một tia chờ mong cùng hi vọng, đôi mắt ngập nước chăm chú nhìm chăm chăm Cố Ưu Mặc, tựa hồ như đang chờ đợi cái gì đó.
Thế nhưng, khi Cố Ưu Mặc làm ra vẻ mặt không hiểu gì, một tia chờ mong trên mặt Mạc Diệu Lăng trong nháy mắt cũng tan biến.
“Bổn công chúa có chút mệt mỏi, về cung nghỉ ngơi trước”, Mạc Diệu Lăng chậm rãi đứng thẳng lưng liễu, bước chân ngọc ra, hướng ngoài cửa mà đi.
Cố Ưu Mặc nhìn động tác của Mạc Diệu Lăng, dường như có chút không nỡ, nhẹ gọi một tiếng: “Công chúa, hay là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-la-kiem-than/2644127/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.