Mấy canh giờ sau, thám tử đi tìm hiểu tin tức rốt cuộc đã trở lại.
“Khởi bẩm nguyên soái, cửa thành Huyền Lạc Quan đóng chặt, trên thành bố trí quân sĩ canh phòng”.
Sĩ tốt ôm quyền chắp tay đứng, hướng về Cố Ưu Mặc hồi bẩm nói.
“Ừm, lui ra đi!”, Cố Ưu Mặc khoát tay áo, trầm giọng trả lời.
Sau đó, đợi sĩ tốt lui ra, Cố Thiên Mệnh mở miệng nói: “Nhị thúc, chuyện Bắc phạt lần này của chúng ta, có lẽ Bắc Việt Quốc đã sớm biết được. Hiện giờ cửa thành đóng chặt, cháu lo chúng sẽ thiết lập mai phục”.
“Khắp vùng đất cát vàng này, mênh mông vô tận, không có bất kỳ nơi nào có thể bố trí phục kích”, Cố Thiên Mệnh nhìn về phía Huyền Lạc Quan, trầm ngâm nói: “Có điều, không thể không đề phòng. Cần phải chú ý nhiều hơn”.
“Nhị thúc, bằng không chúng ta phái người đi kêu trận trước, thăm dò tình hình”, Cố Thiên Mệnh híp mắt, trịnh trọng nói: “Chỉ thăm dò thôi, tuyệt đối không thể ham chiến”.
“Được”, Cố Ưu Mặc suy nghĩ trong chốc lát, gật đầu đồng ý.
Sau đó, Cố Ưu Mặc chậm rãi quay đầu về phía Cố Thiên Mệnh, im lặng không lên tiếng.
Cố Thiên Mệnh quay đầu cùng Cố Ưu Mặc liếc mắt nhau một cái, đoán được ý tứ của ông ấy, hỏi ngược lại: “Muốn để cháu đi sao”
“Cháu nói xem”, khóe miệng Cố Ưu Mặc nhếch lên một nụ cười sâu, ý vị thâm trường.
“Được rồi! Cho cháu 1 ngàn thiết kị, cháu muốn đi tìm hiểu một chút thực hư của Huyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-la-kiem-than/2644120/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.