Chương trước
Chương sau
Ngươi, đáng chết, có biết không?

Câu này của Cố Thiên Mệnh khiến đám đông đang có mặt đều cảm thấy như rơi vào hầm băng, lạnh thấu xương.

Không ai biết tại sao hắn lại bất ngờ ra tay, đồng thời phun ra câu nói chất chứa đầy sát khí với Lăng Giai Kiệt như vậy.

Tất cả, bất kể là chúng bá tánh hay đám tướng sĩ tiếp viện Thiên Phong quốc đều ngây người nhìn một màn này.

“Ngài… ngài có ý gì?”, Lăng Giai Kiệt lồm cồm bò dậy từ trên đất, sau đó dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Cố Thiên Mệnh chằm chặp, nơi đáy mắt phảng phất nét sợ sệt quá đỗi.

Tại khoảnh khắc Cố Thiên Mệnh ra đòn, ông ta rõ ràng cảm nhận được tu vi của hắn chỉ ở Linh Huyền hậu kỳ, nhưng lại có thể đạp ngã ông ta với chỉ một cước. Điều này sao có thể không khiến nội tâm ông ta hoảng loạn và sợ hãi?

Mặc dù Cố Thiên Mệnh bất ngờ tấn công mới đá bay được ông ta, nhưng Lăng Giai Kiệt lại có một suy nghĩ sâu xa. Nếu đánh trực diện, e rằng bản thân cũng không chịu được quá mười chiêu liền bị hắn hạ gục.

Nghĩ đến đây, cho dù Lăng Giai Kiệt vô cùng bất mãn và căm tức cũng chỉ có thể cưỡng ép đè nén xuống. Bởi ông ta biết nếu bản thân chỉ cần lộ ra nửa điểm phản kháng, cũng đừng mơ tưởng nhìn thấy ánh bình minh ngày mai nữa.

“Bổn tướng kêu ngươi dẫn quân tới là để trấn thủ thành Vân Liễu, ổn định công việc trong thành. Ngươi nói thử xem, ngươi đã làm những gì?”, biểu cảm hờ hững của Cố Thiên Mệnh khiến vô số người phải nín chặt hô hấp, không dám phát ra chút động tĩnh.

“Mạt tướng chia đại quân thành các chi đội lớn canh giữ mọi ngóc ngách trong thành Vân Liễu, có gì sai sao?”, Lăng Giai Kiệt vô cùng giận dữ, cho đến hiện tại ông ta vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì thì Cố Thiên Mệnh liền đạp một chân tới, khiến ông ta cực kỳ mất mặt.

“Còn gì nữa?”, giọng điệu Cố Thiên Mệnh không có bất kỳ tia dao động cảm xúc nào, nhưng lọt vào trong tai đám người lại uy nghiêm và lạnh lẽo đến vậy.

“Còn gì nữa?”, lời này của Lăng Giai Kiệt thể hiện rõ sự u ám trong lòng, tựa hồ đang tận lực kìm nén lửa giận, hỏi ngược lại: “Còn mong được tướng quân chỉ giáo”.

Cố Thiên Mệnh không lập tức trả lời, mà quay đầu nhìn sang cô nương trẻ tuổi đầu tóc trang phục rối bù kia, còn có đủ loại đồ lặt vặt bị ném xuống đất, và một số người dân bị thương.



Điều dễ thấy nhất là có một cô gái tầm mười sáu tuổi nằm trên vũng máu bên đường, không còn dấu hiệu của sự sống, cơ thể chỉ được che bởi một mảnh áo mỏng rách nát.

Thấy cảnh này sát ý lại từ từ phủ kín con ngươi Cố Thiên Mệnh, hắn có thể không chút thương tiếc tàn sát vô số quân địch, nhưng đối với những bá tánh vô tội này, hắn không muốn dính phải nhân quả sinh tử của họ.

“Ngươi, cút qua đây, tự mình xem xem!”

Đôi mắt khinh thường cùng lạnh lùng của Cố Thiên Mệnh liếc tới Lăng Giai Kiệt, sau đó thản nhiên hỏi: “Đây chính là cái gọi là canh giữ thành Vân Liễu trong mồm ngươi sao?”

Lúc này, Lăng Giai Kiệt mới đưa mắt nhìn tới từng cảnh tượng trên phố đông, trong lòng thoáng cái lạnh ngắt, sau đó hít sâu một hơi, chắp tay đáp: “Tướng quân, mạt tướng sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này, nhất định sẽ không gây lên hỗn loạn trong thành”.

Từng câu từng chữ của Lăng Giai Kiệt đều lọt vào tai mỗi người, mập mờ nước đôi đến mức có vài người sờ không thấu.

“Sao Mạc Tu Ương lại phái một tên ngu xuẩn tới thống tĩnh đại quân như vậy? Đúng là không có não”, Cố Thiên Mệnh không kiêng kị mà thẳng thừng gọi tên quân thượng Thiên Phong quốc, quét mắt nhìn đám quân tiếp viện Thiên Phong quốc một cái rồi nhìn chằm chằm Lăng Giai Kiệt, lạnh giọng nói.

Hắn vậy mà dám gọi thẳng tên quân thượng ngay trước mặt đám đông, hơn nữa còn khiển trách Lăng Giai Kiệt một trận, đồng thời còn chỉ trích cả quân thượng vào cùng.

Trong mắt mọi người, Cố Thiên Mệnh thực sự là to gan tày trời không có từ ngữ nào có thể hình dung được.

Tuy nhiên không ai dám đứng ra chất vấn hay quở trách hắn, bởi bọn họ không dám, chỉ đơn giản là vậy. Tất cả quân tiếp viện từ Thiên Phong quốc đang có mặt đều cúi gằm mặt, cảm nhận được hơi thở của hắn xong liền không ngừng run rẩy.

“Ngươi… mong Kỳ Song tướng quân thận trọng lời nói, xem lại bản thân là thân phận gì”, sau khi choáng váng một hồi, Lăng Giai Kiệt che ngực vừa bị đá, nhìn thẳng vào Cố Thiên Mệnh, cảnh cáo nói.

"Hừ! Cho dù Mạc Tu Ương đích thân tới đây, bổn tướng cũng vẫn dám nói như vậy, hà tất phải cẩn trọng”, tiếng khịt mũi này của Cố Thiên Mệnh đột nhiên cuốn lên một trận cuồng phong đìu hiu, có chút bực bội: “Phái loại ngu ngốc như ngươi tới chi viện đúng là một hành vi ngu xuẩn tới cực điểm!”

“Ngươi!”, con giun xéo lắm cũng quằn, huống hồ là một thống lĩnh dẫn binh như Lăng Giai Kiệt, cho dù ông ta kiêng nể Cố gia cùng Cố Thiên Mệnh như thế nào cũng không khỏi nổi trận lôi đình, chỉ vào Cố Thiên Mệnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.