Chương trước
Chương sau
Cố Ưu Mặc thống lĩnh đại quân, chuyển hướng vây giết vô số binh sĩ Bắc Việt.

Đại quân Bắc Việt bị đàn áp như chó nhà có tang kêu gào thảm thiết.

Chỉ trong vài tiếng đồng hồ, chiến trường đã nằm la liệt thêm gần mười vạn thi thể, cộng thêm cả những binh sĩ đã bị chém giết trước đó quả thực không có từ ngữ nào có thể hình dung được sự đẫm máu này.

"Công Lương tướng quân thực sự đã chết trận rồi, chúng ta rút lui, mau rút lui thôi".

Đánh lâu như vậy cũng không thấy Công Lương Tử Trạc đứng ra chỉ huy đại cục, những sĩ tốt vẫn luôn không dám tin rằng ông ta đã tàn đời cuối cùng cũng không thể kiềm chế nổi sự sợ hãi và hoảng loạn trong lòng nữa mà hét lên.

Sau đó, vô số sĩ tốt Bắc Việt cũng không còn ý chí chiến đấu, không ngừng mở đường máu hòng lao ra khỏi vòng vây của Thiên Phong quốc.

Trời bắt đầu đổ mưa.

Cơn mưa này đỏ rực, thu vào tầm mắt.

Xác chết trải đầy đất, hoa máu nở khắp trời cũng không khiến lòng Cố Thiên Mệnh mảy may thương cảm, bởi đây là lựa chọn của mỗi người bọn họ, là nhân quả luân hồi. Chỉ là Bắc Việt quốc thua trận rồi, chỉ vậy mà thôi.

Vòng vây khổng lồ hình thành từ hai mươi năm vạn quân bị đại quân do Cố Thiên Mệnh dẫn dắt chặt đứt đường lui, nhưng còn có rất nhiều binh sĩ Bắc Việt xông ra ngoài mà tháo chạy.

Bất giác, trận chiến này diễn ra từ khi bình minh ló rạng tới lúc hoàng hôn phủ xuống.

Hoa máu vẫn nở rộ đầy trời, dường như không nguyện ý buông mình xuống đất, từng trận máu tanh nương theo làn gió thoảng len lỏi đến mọi ngóc ngách của Diệp Thành cùng Bắc Việt quốc.

Hơn hai vạn quân Huyết Xích, bốn vạn quân Thiên Phong quốc chi viện, cùng hai vạn tinh binh bên trong Diệp Thành, cũng tức là nói, hơn tám vạn lính chống lại đại quân Bắc Việt hai mươi năm vạn lính, lấy ít địch nhiều mà chiến thắng.

"Khởi bẩm nguyên soái, trận này Huyết Xích quân... chết trận một vạn tướng sĩ, quân tiếp viện chết trận hai vạn ba nghìn người, tổng cộng hơn ba vạn người, tiêu diệt đại quân mười ba vạn lính của Bắc Việt quốc, đại thắng!



Một tướng sĩ cả người thấm đẫm máu tươi đi đến bên cạnh Cố Ưu Mặc, chắp tay báo cáo.

"Bổn soái biết rồi, lui xuống xử lý chiến trường đi!", đáy mắt Cố Ưu Mặc xẹt qua một tia ảm đạm, phất tay trầm giọng nói.

"Vâng, thưa nguyên soái!"

Trong trận đại chiến này, Bắc Việt quốc phái ra hai mươi năm vạn quân muốn đánh bọc bọn họ nhưng lại tổn thất mất mười ba vạn lính cũng chưa đạt được mục đích, mười hai vạn lính còn lại thì rút lui tán loạn.

Bắc Việt quốc chân chính trở thành một trò cười.

Một trận tại Diệp Thành giống như cuồng phong lan truyền khắp thiên hạ.

Đại điện hoàng cung, Thiên Phong quốc.

Văn võ bá quan đều tập trung tại đại điện bởi quân báo tiền phương vừa được hoả tốc gửi về.

Quân báo viết: Ba mươi vạn quân Bắc Việt muốn bao vây đàn áp nguyên soái trấn quốc Cố Ưu Mặc, nhưng lại bị phản công và bị tiêu diệt mất mười tám vạn quân, Binh bộ thượng thư Công Lương Tử Trạc mất mạng tại chỗ, quân ta đại thắng!

Dứt lời toàn trường như hoá đá, chúng quan viên không khỏi loạng choạng lùi về phía sau nửa bước mà hít ngược một ngụm khí, gương mặt lộ ra vẻ kinh sợ.

"Hay lắm! Không hổ là nam nhi của Thiên Phong quốc ta! Ha ha ha…"

Quân thượng Mạc Tu Ương kích động tới mức đứng bật dậy khỏi ghế rồng, mừng rỡ như điên mà mở rộng hai tay, một luồng hoàng uy lập tức quét qua toàn bộ hoàng cung, phá lên cười.

"Quân thượng anh minh, nguyên soái uy vũ".



Ngay lập tức có một vị quan viên hoàn hồn từ cơn chấn động, cúi rạp người xuống đất hô vang.

"Quân thượng anh minh, nguyên soái uy vũ".

Sau đó các tất cả quan viên đều lần lượt uốn gối làm theo, đồng thanh hô.

Trong lòng vô số quan lại không thể bình tĩnh lại, tâm trạng giống như long trời lở đất, sóng xô tung trào.

Ông trời của ta ơi!

Tổng cộng ba mươi vạn quân địch toàn lực truy đuổi nhưng dưới sự phối hợp với đội tiếp viện vài vạn lính, Cố Ưu Mặc thống lĩnh Huyết Xích quân hạ gục gần mười tám vạn quân địch.

Điều quan trọng nhất là sau khi chặt đầu Phi Lang tướng quân Dụ Hồng trong trận Huyền Lạc quan, họ lại tiếp tục hạ gục Binh bộ thượng thự Công Lương Tử Trạc của Bắc Việt quốc.

Đây là bá đạo đến mức nào?

Cố gia sẽ mở ra một thời hoàng kim cho Thiên Phong quốc, hơn nữa còn đứng trên đầu vô số người, trở thành một thanh đao sắc bén.

“Bắc Việt quốc lần này nhất định tổn hại nguyên khí nặng nề cũng không thể ngăn cản nguyên soái tiến quân nữa”, trên đại điện, có người cảm thán một câu mang theo thâm ý phức tạp!

Đúng vậy!

Việc điều động ba mươi vạn quân đã làm rối loạn việc bố trí binh phòng tại các thành trì khác, chẳng những không tiêu diệt được Cố Ưu Mặc mà trộm gà không được còn mất nắm thóc, Binh bộ thượng thư Công Lương Tử Trạc cũng mất mạng.

Bắc Việt quốc của hiện tại dùng cái gì để chống lại Huyết Xích quân thế như vũ bão kia?

“Trận này đã chính thức xác lập địa vị huy hoàng của Cố gia, không ai có thể lay động được”, một vĩ võ tướng thầm nhủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.