Tại nơi sâu trong hoàng cung Thiên Phong quốc, đôi mắt đẹp mê ly của Vĩnh An công chúa Mạc Diệu Lăng lúc này ánh lên từng tia lấp lánh, đôi môi đỏ mọng khẽ mím dõi mắt nhìn về hướng Bắc Việt quốc, thì thầm: “Sắp ba tháng rồi, chàng ấy cũng nên trở về thôi”.
Cố gia, sau khi từ chức đại nguyên soái, cuộc sống của ông cụ Cố có thể gọi là thanh thản dễ chịu. Mỗi ngày trồng hoa xem kịch đều vô cùng thoải mái.
“Ha ha ha… không hổ là nòi giống của ông đây, có phong thái của ta năm đó”.
Sau khi nghe được chiến tích của Cố Ưu Mặc và Cố Thiên Mệnh, ông cụ không khỏi phá lên cười đầy tự hào, dáng vẻ giống như một ông lão đắc ý khoe khoang vậy.
Bách Quốc Chi Địa đều đang thảo luận về chuyện của Cố Ưu Mặc và Cố Thiên Mệnh Cố gia, quả thực giống như mọc cánh bay tới mọi ngóc ngách.
Cố Ưu Mặc, nguyên soái trấn quốc, người có thể gánh vác cả một quốc gia trên vai.
Cố Thiên Mệnh, Kỳ Song tướng quân một lời có thể làm chao đảo vạn quân.
Thiên Phong quốc có hai người này, còn cần phải sầu lo sao?
Các quốc gia xung quanh đều nhận định chỉ có thể giao hảo với Thiên Phong quốc, tuyệt đối không được kết thù. Nếu không dáng vẻ nhục nhã cùng điêu đứng hiện tại của Bắc Việt quốc chính là bài học cho bọn họ.
Bắc Việt quốc ngay cả sức mạnh đối kháng lại đại quân của Cố Ưu Mặc cũng không còn, bởi họ nhất định không thể can thiệp điều động tới quân đội được bố trí tại các điểm biên giới khác nữa, nếu không hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Vì vậy, Bắc Việt quốc chỉ có thể trơ mắt dâng không lên những thành trì kia cho Cố Ưu Mặc, mong ngóng quân chi viện của Yến Vũ quốc.
Hôm nay, Cố Ưu Mặc cùng Cố Thiên Mệnh thống lĩnh đại quân đến được tòa thành trì thứ mười- thành Ngọc Cốt.
Chỉ cần đánh hạ được thành Ngọc Cốt, Cố Ưu Mặc liền có thể hoàn thành lời hứa táo bạo lúc đầu, dùng mười tòa thành làm sính lễ kia.
“Thành Ngọc Cốt”, Cố Ưu Mặc liếc mắt nhìn tòa thành trước mắt, thấp giọng lẩm bẩm một câu.
Khi Cố Thiên Mệnh nhìn thành này thì không kìm được cảm thấy một mùi vị lạ thường nhàn nhạt.
Thành Ngọc Cốt, yên tĩnh không một tiếng động, hết thảy đều có vẻ cực kỳ qủy dị
Tường thành cao lớn, trên đó lại trống rỗng, ngay cả một tướng sĩ thủ thành cũng không thấy đâu.
Khi Cố Ưu Mặc cùng Cố Thiên Mệnh dẫn theo đại quân tới gần thành Ngọc Cốt, nhìn thành Ngọc Cốt không người trấn thủ, đều lộ ra thần sắc ngưng trọng.
“Làm sao ngay cả 1 tướng sĩ thủ thành cũng không có chứ? Thật kỳ lạ, sợ là có mai phục”. Cố Ưu Mặc nhíu mày khẽ nói.
Chẳng lẽ Bắc Việt quốc từ bỏ bảo vệ thành Ngọc Cốt, trực tiếp chắp tay nhường cho chúng ta?
Cái này không có khả năng, dù sao Bắc Việt quốc ngay cả đánh cũng không đánh, liền đem thành Ngọc Cốt đưa cho Cố Ưu Mặc cùng Thiên Phong quốc, đó chính là một điều vô cùng sỉ nhục, ngày sau sao còn có thể có mặt mũi đứng ở Bách Quốc Chi Địa nữa.
“Nhị thúc, có chút kì quái, quá yên tĩnh”. Cố Thiên Mệnh cảm giác trong thành Ngọc Cốt có chút không thích hợp, sau đó quay đầu nhìn Cố Ưu Mặc trầm giọng nói.
“Ừm, đúng là kì lạ”, Cố Ưu Mặc gật đầu.
Một đám tướng lĩnh Huyết Xích quân cũng không khỏi nín thở, cảnh giác không thôi đánh giá thành Ngọc Cốt, sợ có mai phục.
Ông lão điên thì giống như người không có việc gì, điên điên khùng khùng ngồi trên bãi cỏ bên cạnh Cố Thiên Mệnh, bưng một bình rượu rỗng liếm láp, còn chưa thỏa mãn liếm liếm đầu môi.
“Không có rượu...”, ông lão điên tùy ý vứt bình rượu rỗng qua một bên, sau đó ngẩng đầu nhìn Cố Thiên Mệnh cưỡi chiến mã trên chiến trường, khàn giọng nói.
Cố Thiên Mệnh nhìn thoáng qua thành Ngọc Cốt thật sâu, sau đó quay đầu nhẹ giọng nói với ông lão điên: “Đợi lát nữa vào thành, ta lại mua rượu cho ông uống”.
“Hắc hắc... được”. Ông lão điên rất thích sự tự giác này của Cố Thiên Mệnh, nhếch miệng cười.
Sau đó Cố Thiên Mệnh liền không để ý tới ông ta nữa, mà đem ánh mắt ngưng tụ trên tường thành Ngọc Cốt.
Lúc này, khi mọi người đang suy nghĩ nguyên nhân vì sao thành Ngọc Cốt không có người trấn thủ, trên tường thành liền xuất hiện từng đạo thân ảnh.
Một đám sĩ tốt Bắc Việt quốc khẩn trương đến cực điểm dựng cung tiễn lên, xuất hiện trong mắt đám người Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc.
“Trấn quốc đại nguyên soái Cố Ưu Mặc của Thiên Phong quốc, nghe danh dã lâu”.
Sau đó, một đạo âm thanh thô kệch trầm sa từ trên tường thành Ngọc Cốt truyền đến. Nương theo tiếng trầm thanh xen lẫn xu thế bàng bạc này, một lão đầu tuổi tám mươi sắc mặt hồng nhuận hiện thân.
Cố Ưu Mặc nhìn lão giả đứng trên tường thành, con ngươi như gặp phải đại địch kịch liệt co rút, ông ấy cảm giác được nguy hiểm nồng đậm đập vào mặt, trầm giọng đáp: “Dám hỏi các hạ là ai?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]