Chương trước
Chương sau
Hắn vốn đã chuẩn bị vài chục vò rượu ngon trong quân, chính vì lo lắng ông lão điên sẽ không có rượu uống. Nhưng chỉ trong vài ngày, chúng đã bị ông ta rót hết xuống bụng, thực khiến hắn có chút bất lực.

“Ồ!”, sau khi trầm ngâm một hồi, ông lão điên chỉ gật đầu đáp: “Ba vò rượu ngon trăm năm tuổi, chớ quên”.

“Yên tâm, ta sẽ không quên”, Cố Thiên Mệnh khẽ cười lắc đầu, liền tiếp tục kéo dây cương, tiến về phía Thiên Phong quốc.

“Hì hì….”, ông lão điên dường như có chút kỳ vọng mà liếm liếm khóe môi, nhếch miệng cười một tiếng.

Hành trình trở về này phải băng qua vùng cát vàng đầy trời, vượt qua sông sâu rừng rậm.

Sau khi lặn lội đường xa, họ cuối cùng cũng tới được Thiên Phong quốc, tiếp đó tiến thẳng tới kinh đô.

Khi đi ngang qua các thành trì đại quân hùng dũng đều thu hút vô số dân chúng tới chào đón và ngắm nhìn, chỉ để nhìn thoáng qua Kỳ Song tướng quân và nguyên soái trấn quốc Cố Ưu Mặc trong truyền thuyết.

Người đời tương truyền, nguyên soái trấn quốc Cố Ưu Mặc tay nắm thương máu chấn động vạn quân, chém chết cường giả Địa Huyền trung kỳ, cũng có người đồn, Kỳ Song tướng quân Cố Thiên Mệnh là thiên tài ẩn giật của Bách Quốc Chi Địa, vạn người có một.

“Đó, chính là nguyên soái trấn quốc của Thiên Phong quốc ta sao? Trông thật uy nghiêm bá đạo!”, vô số bá tánh chen chúc hai bên đường ngước mắt nhìn mấy người Cố Ưu Mặc ngồi trên chiến mã ở hàng trước, không khỏi sùng kính nhỏ giọng nói.

“Thế gian kỳ công tử, người thanh niên này chính là Kỳ Song tướng quân sao?”

“Có nguyên soái và Kỳ Song tướng quân trấn thủ, Thiên Phong quốc ta từ nay về sau sẽ không có kẻ nào dám ức hiếp nữa!”



Tiếng nghị luận vang vọng khắp các thành trì lớn nhỏ của Thiên Phong quốc, tràn ngập trên mỗi một tấc đất đai của Thiên Phong quốc.

Đại quân đi qua các thành trì một cách có trật tự, cuối cùng cũng tới được trong hoàng thành.

Từ xa nhìn lại, trước cổng lớn của kinh thành đứng chật kín người, văn võ bá quan đều chỉnh tề xếp hàng ở hai bên, mà quân thượng Mạc Tu Ương cũng đã di giá tới đây.

Khắp các hướng của kinh thành đều được vây quanh bởi các tướng sĩ được trang bị đầy đủ vũ trang, vẽ lên một khung cảnh cực kỳ trang nghiêm.

Đùng đùng đùng…

Khi bóng dáng của nhóm người Cố Ưu Mặc xuất hiện, đội quân Huyết Xích hơn một vạn lính cũng theo sát phía sau.

“Đến rồi! Nguyên soái bọn họ chiến thắng trở về rồi!”

Tại cổng thành, một vị võ tướng nhìn thấy thân hình vạm vỡ của mấy người Cố Ưu Mặc dần dần đến gần, không kìm được phấn khích mà hét lớn đầy.

Dẫn dắt đại quân ba vạn bắc phạt Bắc Việt quốc, tuy rằng trong đó có nhiều trắc trở, nhưng cũng thuận lợi đánh chiếm được mười tòa thành, khải hoàn trở lại. Thử hỏi loại chiến tích và công lao này còn có ai ở Thiên Phong quốc có thể bì kịp?

“Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy bóng dáng của tiểu công tử Cố gia, đúng là phong thái bất phàm! Rốt cuộc thì vẫn là có vài kẻ năm ấy cố ý bôi nhọ Cố tiểu công tử, với tài năng như hắn, vậy mà bị đồn thổi thành công tử bột phế vật, quá nực cười mà”.

“Kỳ Song tướng quân mới là thiên tài chân chính! Tam đại thiên kiêu của Thiên Phong quốc trong mắt hắn, căn bản không đáng một xu! Một kiếm có thể chém chết đại tướng Nam Uyên, môt hơi chao đảo vạn quân”.



Chúng quan viên nhìn hai người Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc, trong lòng dâng lên đủ loại cảm xúc phức tạp, khẽ thì thầm.

Một lúc sau, Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc liền thống lĩnh đại quân Huyết Xích tới trước cổng thành.

Cố Ưu Mặc lập tức xuống ngựa, bộ giáp trên người ông phát ra tiếng leng keng thanh thúy theo từng chuyển động, Cố Thiên Mệnh giữ im lặng, cũng theo sau ông đi về Mạc Tu Ương đang đứng ở ngay phía trước.

“Tham kiến quân thượng!”

Theo sự đẫn đầu của Cố Ưu Mặc, hơn một vạn tướng sĩ Huyết Xích quân cũng đồng thanh hô to.

“Mạt tướng Cố Ưu Mặc bắc phạt trở về, đặc biệt dùng mười tòa thành Bắc Việt để làm quà sính lễ dành cho Vĩnh An công chúa, mạt tướng khẩn cầu quân thượng đồng ý!”

Khí thế bễ nghễ sa trường của Cố Ưu Mặc lan tràn khắp các bốn phương tám hướng của cổng kinh thành khiến chúng quan viên đều cảm thấy ớn lạnh.

Cố Ưu Mặc trịnh trọng ôm quyền, cúi người với quân thượng Mạc Tu Ương, khí thế mạnh mẽ có thể cuốn gió ngang trời khiến người ta phải nghẹt thở.

Cố Thiên Mệnh không lên tiếng, sau khi liếc Mạc Tu Ương một cái cũng hơi khum tay coi như hành lễ giống như Cố Ưu Mặc.

Chúng tướng sĩ khoác áo giáp không thể không quỳ lạy.

Bởi tư thế khẽ cúi đầu này của Cố Ưu Mặc dường như đã bao phủ cả hoàng uy của quân thượng là Mạc Tu Ương, khiến văn võ bá quan không nhịn được nuốt nước bọt khan, kinh ngạc không thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.