Tào Gia Hải đơ như tượng nhìn ông lão điên chăm chăm, con ngươi co rụt lại vì run rẩy.
"Xin hỏi tiền bối, có phải là đã một quyền giết chết trưởng lão của Yến Vũ quốc, Văn Nhân Ngọc Lương?", bàn chân Tào Gia Hải không nghe theo sai bảo mà tiến về phía ông lão điên nửa bước, sau đó hơi khom người thắc mắc, giọng điệu cung kính có thừa.
Ông lão điên liếm miệng vò rượu, liếc Cố Thiên Mệnh một cái, lại nhìn sang Tào Gia Hải rồi cau mày khàn giọng hỏi: “Ngươi là ai?"
Bùm!
Nghe vậy, trái tim Tào Gia Hải nhất thời chìm xuống, mồ hôi lạnh túa ra như mưa, lập tức cúi đầu kinh hãi đáp: “Tiền bối, xin đừng nóng giận, là vãn bối làm phiền rồi”.
Theo góc nhìn của Tào Gia Hải, câu nói ‘ngươi là ai’ này của ông lão điên là biểu hiện cho sự không nhẫn nại cực độ. Vì vậy ông ta đương nhiên rơi vào khiếp sợ mà vội vàng xin lỗi, cũng không dám lấy cái mạng nhỏ ra đặt cược xem ông lão điên rốt cuộc có phải là cường giả tuyệt thế kia hay không.
Nếu ông ta vì đắc tội một vị cường giả Địa Huyền đỉnh phong tuyệt thế mà bỏ mạng tại đây, cho dù là hoàng triều cao cấp như Mạch Dương quốc e rằng cũng chưa chắc sẽ vì chuyện này mà chọc giận một cường giả.
Tuy nhiên, làm thế nào ông ta cũng không ngờ tới ông lão điên thực sự chỉ đặt một câu hỏi đơn thuần mà thôi. Bởi đối với ông lão điên mà nói, tất cả đều là xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-la-kiem-than/2644009/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.