Chương trước
Chương sau
“Chắc rằng ngươi chính là vị thiên kiêu cái thế trong lời đồn của Thiên Phong quốc, Thiên Vũ Hầu”. Lục Khang Dương chậm rãi đem ánh mắt khiếp sợ áp chế xuống, cười lạnh nói: “Ngươi hẳn rất rõ ràng, một vị tuyệt thế cường giả như tiền bối đây, cũng không phải là người Thiên Phong quốc cùng Cố gia có thể khống chế”.

Lục Khang Dương biết rõ hậu quả của mình, cùng lắm thì chết thôi. Hắn ta nếu đã quyết định ra tay thử một lần thăm dò nông sâu của ông lão điên, cũng đã có chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất.

“Cho nên?”, Cố Thiên Mệnh thâm ý cười, hỏi ngược lại: “Hạ Thành quốc liền phái ngươi đến thăm dò tình hình thực hư, sau đó muốn khống chế ông ấy trong tay mình?”

Lục Khang Dương chăm chú nhìn ông lão điên đang ôm bình rượu, trầm mặc. Hắn ta rất khó tưởng tượng được, loại cường giả như ông lão điên này, hoàng triều của mình phải khống chế như thế nào.

Thấy Lục Khang Dương không nói gì nữa, Cố Thiên Mệnh cũng lười hỏi, quay đầu nhìn về phía hư không bốn phía, lớn tiếng nói: “Người của Hạ Thành quốc, lập tức đến đây đưa hắn ta đi, đừng làm bẩn sàn nhà Cố gia ta”.

Im lặng, hư không không một tiếng động.

“Thế nào? Không định đến kéo hắn ta đi sao? Vậy ta coi Hạ Thành quốc từ bỏ hắn ta, lát nữa ta sẽ băm nát hắn ta cho chó ăn”, Cố Thiên Mệnh nhìn lướt qua hư không, lạnh giọng nói.

Một lát sau, một bóng đen từ trên nóc nhà Cố gia bay vút xuống, khí thế hùng hổ.

“Thiên Vũ Hầu, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, chuyện hôm nay, Hạ Thành quốc ta nhớ kỹ rồi”, một bóng đen trực tiếp kéo Lục Khang Dương lên, sau đó nhìn ông lão điên thật sâu, quay đầu lạnh lùng nhìn Cố Thiên Mệnh nói.

“Đi từ từ, không tiễn”, Cố Thiên Mệnh căn bản không để trong lòng, mở miệng nói.

Sau đó, đại viện Cố gia lại khôi phục bình yên, phảng phất hết thảy đều chưa xảy ra chuyện gì.



“Được rồi, các nước xung quanh đến xem kịch, có thể trở về nghỉ ngơi rồi đó. Ngoài ra, ta cũng nói trước một điều, các ngươi muốn dò xét cũng được, suy đoán cũng không sao, ta lười để ý. Nhưng nếu các ngươi vượt quá giới hạn trong lòng ta, hậu quả ra sao, các ngươi tự mình suy nghĩ kĩ”.

Cố Thiên Mệnh chậm rãi đứng dậy, trong ánh mắt phát ra một đạo hàn ý lạnh lẽo quét qua hư không bốn phương tám hướng mà nói: “Đều cút hết cho ta”.

Chương 198: Cáo biệt

“Đều cút hết cho ta!”

Theo tiếng rống lớn của Cố Thiên Mệnh, toàn bộ những bóng đen ẩn nấp trong màn đêm cấp tốc lặng thầm rút lui, không dám có chút ý nghĩ lưu lại.

Tại thời điểm mấu chốt này, ai dám mạo phạm?

Ngay cả sứ thần Hạ Thương quốc- hoàng triều cấp cao cũng bị ông lão điên tiện tay phá hủy tu vi và kinh mạch toàn thân, lúc này không ai có can đảm thử độ lớn mật của Cố Thiên Mệnh nữa.

Nếu hắn kêu ông lão điên ra tay giữ tất cả bọn họ ở lại, vậy thì rắc rối to rồi.

Trong nháy mắt, cả Cố phủ rộng lớn mới chân chính khôi phục lại yên tĩnh, từng làn gió nhẹ vờn quanh không vật cản trở.

Ông cụ Cố cùng mấy người Cố Ưu Mặc đều căng chặt tinh thần.



“Ông nội, nhị thúc, mọi người không cần lo lắng chuyện này, cháu sẽ xử lý thỏa đáng. Mọi người trở về nghỉ ngơi trước đi!”, Cố Thiên Mệnh biết họ đang lo lắng sự trả thù từ Hạ Thương quốc, liền an ủi.

“Được!”, ông cụ Cố cân nhắc một hồi mới chậm rãi gật đầu.

Một lúc lâu sau, trong sân chỉ còn lại Cố Thiên Mệnh cùng ông lão điên.

Cố Thiên Mệnh vừa rồi không ra tay giết chết Lục Khang Dương của Hạ Thương quốc chính là vì suy nghĩ tới lợi ích của Cố gia và Thiên Phong quốc, nếu không với tính hiếu thắng của hắn thì sớm đã không màng tới hoàng triều cấp cao gì đó rồi.

Lục Khang Dương của Hạ Thương quốc vì thăm dò ông lão điên dẫn tới kết cục bị phế bỏ, chuyện này không thể trách ai được, chỉ có thể nói hậu quả của việc dò xét này có chút nghiêm trọng mà thôi.

Ắt hẳn Hạ Thương quốc sẽ không vì một tên Lục Khang Dương mà triệt để đắc tội với ông lão điên, do đó Cố Thiên Mệnh cho rằng họ sẽ nín nhịn cục tức này xuống.

Tuy nhiên, nếu người vừa rồi chém chết Lục Khang Dương đổi lại là hắn, vậy tương đương với việc toàn bộ Cố gia cùng Thiên Phong quốc đang thách thức sự uy nghiêm của Hạ Thương quốc, vì thể diện, họ chắc chắn sẽ không chịu dàn hòa.

Mà trong tình huống hiện tại cho dù mất mặt Hạ Thương quốc cũng chỉ thể dằn xuống cơn tức này. Rốt cuộc cũng không phải do Cố gia tay, mà là vị cường giả Địa Huyền đỉnh phong hư thực kia.

“Thanh Phong, hôm nay chúng ta cùng nhau uống vài ly đi”, Cố Thiên Mệnh sai người lấy ra vài vò rượu ngon từ trong nhà kho, sau đó cùng ông lão điên ngồi dưới đất, mở ra nắp vò rồi nói.

“Khà khà… được”, ông lão điên cười toe toét, lâp tức ôm lấy vò rượu Cố Thiên Mệnh đưa tới.

Hai người cụng vò, uống cạn từng ngụm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.