Chương trước
Chương sau
"Nếu Trấn Tây Vương phủ ông đã không muốn đưa ta đi tìm người, vậy ta tự mình đi vào, cũng không phiền tới Bạch lão gia dẫn đường nữa”, khóe miệng Cố Thiên Mệnh khẽ nhếch, sau đó liền định xuyên qua Bạch Hạo Hạ và Tiêu Vĩnh Vinh đang đứng trước mặt.

“Láo xược!”

Quản gia Tiêu Vĩnh Vinh trợn trừng hai mắt liền bùng phát tu vi Địa Huyền trung kỳ, muốn quật ngã Cố Thiên Mệnh xuống đất.

Nhưng thân thể Cố Thiên Mệnh bất động như bàn thạch, khí thế màu máu trên người chậm rãi cuộn trào, nói lạnh băng: “Thanh Phong, đi theo ta, trấn áp hết thảy những thứ không có có mắt nhìn!”

Trấn áp hết thảy!

Đúng là quá tự đại! Quá mức hống hách tự tìm đường chết!

Lông mày Bạch Hạo Hạ thoáng cái khẽ nhíu, sát ý cùng lửa giận nồng đậm cuộn lên từ thân thể già nua của ông ta, Tiêu Vĩnh Vinh ở bên cạnh cũng khí thế hùng hổ quát lên: “Người đâu!”

Trong nháy mắt, hàng chục người đàn ông cường tráng mặc áo giáp đã tập trung tại đại sảnh tiền điện vốn dĩ trống trải, nhìn chòng chọc Cố Thiên Mệnh với ánh mắt thù địch.

“Hì hì…”, ông lão điên vẫn luôn đắm chìm trong men rượu nghe được Cố Thiên Mệnh gọi tên mình xong lập tức bưng vò đi tới bên cạnh hắn, cười toe toét.

Khi ông ta bất ngờ lắc người từ trên ghế đến bên cạnh Cố Thiên Mệnh, mấy người Bạch Hạo Hạ đều nín chặt hô hấp không dám hành động thiếu suy nghĩ. Rốt cuộc, một cường giả vô song vẫn quá khủng khiếp.



"Tiền bối, ngài muốn thách thức uy nghiêm của Trấn Tây Vương phủ ta sao?”, thân là người đứng đầu Trấn Tây Vương phủ, Bạch Hạo Hạ đường nhiên sẽ không để mặc người khác chà đạp lên tôn nghiêm của họ, cho dù người đó có là cường giả Địa Huyền đỉnh phong.

Mạch Dương quốc rất kiêng kỵ ông lão điên, bởi tại chỗ không có ai đủ sức chặn đứng bước tiến của ông ấy, nhất thời cả đại sảnh rơi vào trạng thái giằng co.

Kể từ khi ông ta tiếp quản Trấn Tây Vương phủ, đây là lần đầu có người dám có hành động ngang ngược tại đây, thực sự không có cách nào khoan nhượng, nhưng sự tồn tại của ông lão điên lại khiến ông ta cảm thấy khó nhằn quá đỗi.

Ông lão điên không để tâm tới Bạch Hạo Hạ, chỉ ôm khư khư vò rượu, đi theo bên cạnh Cố Thiên Mệnh.

“Thanh Phong, những kẻ cản đường liền giết, không cần nói nhiều”, Cố Thiên Mệnh cảm giác được linh hồn của Yến Hàn càng lúc càng suy yếu, hắn không muốn phí lời với đám người Bạch Hạo Hạ nữa, nói thẳng: “Nếu Trấn Tây Vương phủ muốn thử thách lòng quyết tâm của Cố Thiên Mệnh ta, vậy hãy chuẩn bị sẵn sàng đi!"

Hàng chục tên Linh Huyền đỉnh phong cùng cao thủ Địa Huyền trung kỳ nghe thấy lời đe dọa trắng trợn của Cố Thiên Mệnh như vậy đều tức giận ngút trời.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy ông lão điên, bọn họ lại không dám tùy tiện động thủ. Bởi một khi chân chính ra tay, vậy đúng là không chết không thôi. Có lẽ cả một Trấn Tây Vương phủ rộng lớn hôm nay đều sẽ biến thành núi xác chết và biển máu.

Cái giá chọc giận một cường giả Địa Huyền đỉnh phong thực sự là quá lớn.

“Ngươi!”, Bạch Hạo Hạ bạnh quai hàm, sắc mặt đen kịt đè nén lửa giận sắp phun trào, chỉ vào Cố Thiên Mệnh cắn răng nghiến lợi nói: “Ngươi biết hậu quả của việc chọc giận Trấn Tây Vương phủ có ý nghĩa gì không? Cho dù toàn bộ Thiên Phong quốc và Cố gia ngươi cũng không thể gánh nổi hậu quả đâu!”

Bạch Hạo Hạ cực kỳ tức giận, ông ta đã rất nhiều năm không bị kẻ khác gây hấn và đe dọa, Trấn Tây Vương phủ của ông ta vắng lặng nhiều năm, không lẽ người đời thực sự họ là hổ giấy sao?

Nếu không kiêng nể ông lão điên, Bạch Hạo Hạ sớm đã đích thân ra tay diệt trừ Cố Thiên Mệnh, sẽ chẳng nói nhảm nhiều như vậy.



“Trấn Tây Vương phủ, ông có biết việc chọc giận Cố Thiên Mệnh ta có hậu quả như thế nào không?”

Cố Thiên Mệnh cười mỉm thờ ơ, biển máu của trăm triệu sinh linh ở nơi sâu dưới đáy mắt hắn đang cuộn dâng, phảng phất như muốn phun trào ra ngoài che trời rợp đất vậy.

Một lời khiến toàn trường choáng váng.

Nhóm người Bạch Hạo Hạ đều dồn dập kéo căng tinh thần, khi câu nói trên thốt ra từ miệng Cố Thiên Mệnh, họ dường như nhìn thấy biển máu vô tận sục sôi, tựa hồ có thể nhấn chìm toàn bộ Mạch Dương quốc cùng Bách Quốc Chi Địa vậy.

Cảm giác ngột ngạt bị áp bức từ sâu trong linh hồn trực tiếp khiến trái tim Bạch Hạo Hạ phải run lên.

Mọi thứ diễn ra trong chớp mắt, khí thế nghiền nát linh hồn vạn vật ấy của Cố Thiên Mệnh chỉ thoáng qua.

Bạch Hạo Hạ hoàn toàn không cho rằng đó chỉ là ảo giác, bởi một vài hộ vệ có tu vi thấp đã trực tiếp ngã gục xuống đất, cuộn tròn mình run rẩy từng chập với gương mặt đầy vẻ kinh hoàng.

Ngay cả Bạch Hạo Hạ và Tiêu Vĩnh Vinh cũng lạnh sống lưng mà đổ mồ hôi ròng ròng.

Hắn là ai?

Lửa giận hừng hực của trên dưới Trấn Tây Vương phủ đã biến mất không còn dấu vết vào giờ phút này. Nhìn người thanh niên áo trắng thư sinh trước mặt, tất cả những gì sót lại trong họ chỉ còn nỗi khiếp sợ vô biên cùng thân thể khẽ run.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.