Liếc nhìn một cái, nơi này lại có một tảng băng trôi.
Núi băng cao hơn 20 thước, chiếu thẳng vào mắt Cố Thiên Mệnh, làm cho hắn không khỏi nhíu mày nghi hoặc, lẩm bẩm nói: “Trấn Tây Vương Phủ thật lớn, Mạch Dương Quốc quanh năm ấm áp, một tòa núi băng thế nhưng có thể cắm rễ ở đây mà không bị tan mất, có chút thủ đoạn”.
“Thiên Vũ Hầu, núi băng này là của phụ vương ta, trăm năm trước chuyển về từ phương Bắc. Ở bốn phương tám hướng của núi băng còn thiết lập rất nhiều trận pháp, đủ để cho núi băng không tan”.
Bạch Hạo Hạ vội vàng quay đầu chăm chú nhìn Cố Thiên Mệnh, giải thích.
“Trấn Tây Vương Phủ hao phí nhân lực vật lực lớn như vậy, đem núi băng chuyển vào trong phủ, chắc cũng không phải dùng để ngắm đấy chứ?”, Cố Thiên Mệnh khẽ nhíu mày chăm chú nhìn tảng băng cách đó không xa, xác định bản thể của Yến Hàn đang ở trong đó.
“Yến Hàn ngươi muốn tìm, giờ phút này đang ở trong núi băng”, Bạch Hạo Hạ nghe Cố Thiên Mệnh nói vậy, đáy mắt thoáng ảm đạm đi vài phần, tựa hồ có chuyện gì đó khó nói, chuyển đề tài chỉ vào núi băng mà nói.
Từ biểu hiện vừa rồi của ông lão điên, hẳn là rất ỷ lại vào Cố Thiên Mệnh, cho nên Bạch Hạo Hạ cũng không giải thích nhiều lời với ông ta, để ông ta ngồi ở một bên uống rượu, không dám quấy rầy.
“Bên trong núi băng, có vật gì?”
Cố Thiên Mệnh híp mắt, nhìn tảng băng trôi phía trước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-la-kiem-than/2643981/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.