Cố Thiên Mệnh chậm rãi quay đầu nhìn Bạch Hạo Hạ, dùng một loại khí thế không thể kháng cự, thản nhiên nói.
"Cái này...", Bạch Hạo Hạ chần chừ, ông ta không muốn người khác quấy nhiễu tới giấc ngủ của cô mẫu nhưng Cố Thiên Mệnh cho ông ta một loại cảm giác nguy hiểm cực độ, không thể đối địch.
"Yên tâm, ta rất khâm phục cô mẫu của ông, sẽ không làm ra chuyện gì bất kính với bà ấy đâu, chuyến ghé thăm Trấn Tây Vương phủ lần này là để tìm kiếm Yến Hàn, không thể không tiến vào trong thám thính một phen”.
Cố Thiên Mệnh trịnh trọng mở lời, trấn an Bạch Hạo Hạ đang lưỡng lự không quyết kia.
"Được! Hi vọng Thiên Vũ Hầu nói được làm được, không thể quấy rầy cô mẫu ta, nếu không cho dù phải trả giá tất cả, Trấn Tây Vương phủ ta cũng sẽ cùng ngươi không chết không ngừng”.
Bạch Hạo Hạ liếc mắt nhìn ông lão điên đang uống rượu bên cạnh, trầm giọng gật đầu với Cố Thiên Mệnh.
"Ừm", Cố Thiên Mệnh khẳng định, sau đó quay người nhìn ông lão điên, cảnh cáo nói: “Thanh Phong, ông ở đây đợi ta, đừng đi lung tung, một lát nữa ta sẽ trở lại”.
“Ồ”, ông lão điên thuận miệng đáp, lại tiếp tục uống rượu, lười phải nói dông dài với hắn.
"Đi thôi!", dặn dò ông lão điên xong, Cố Thiên Mệnh liền chuyển ánh mắt nhìn về phía Bạch Hạo Hạ: “Đi vào xem xem”.
"Được”, Bạch Hạo Hạ nghiêm mặt đáp: “Mời!”
Sau đó dưới sự dẫn đường của Bạch Hạo Hạ, Cố Thiên Mệnh cũng ngày càng đến gần núi băng phía trước.
Bạch Hạo Hạ vận dụng tu vi thâm hậu của mình mở ra một lỗ hổng trên trận pháp bên ngoài núi băng, đợi Cố Thiên Mệnh và mình cùng nhau bước vào trong liền đóng lại, tránh việc quá nhiều khí lạnh từ bên trong bị rò rỉ ra ngoài.
"Đi theo ta! Lối này!”, Bạch Hạo Hạ sải bước, nép người vào một bên của núi băng rồi xoay chuyển cơ quan, mở ra cánh cửa băng nặng nề.
Bốn mặt xung quanh núi băng dày đặc khí lạnh, làm chiếc áo choàng trắng của Cố Thiên Mệnh khẽ lay động.
Cố Thiên Mệnh theo sau Bạch Hạo Hạ, bước qua cánh cửa ở dưới chân núi băng, đi sâu vào trong.
Từng luồng khí lạnh lờ mờ phiêu đãng trong không khí, nếu là người bình thường tiến vào, chắc chắn sẽ trở thành tượng băng trong chớp mắt.
Đằng sau cánh cửa băng này là một con đường tương đối hẹp, bước trên mặt băng bằng phẳng, Cố Thiên Mệnh dần cảm ứng được hơi thở của Yến Hàn.
"Phía trước là một căn phòng băng, quan tài băng của cô mẫu được đặt ở trong đó, ắt hẳn Yến Hàn cũng ở bên trong”, Bạch Hạo Hạ chỉ vào một cánh cửa sâu trong lối đi băng, nhẹ giọng nói với Cố Thiên Mệnh.
"Ừm”.
Sau đó, hai người họ đi thẳng tới cuối con đường băng.
Bạch Hạo Hạ thôi thúc sức mạnh, sử dụng sức lực toàn thân chậm rãi đẩy mở cánh cửa băng ở sâu trong lối đi.
Rắc.
Cánh cửa mở toang, một căn phòng băng liền xuất hiện trước mắt Cố Thiên Mệnh.
Ở trung tâm của căn phòng đặt một chiếc quan tài băng trong suốt như pha lê tỏa ra từng tia hơi lạnh, bên trong ẩn hiện bóng dáng xinh đẹp của một người phụ nữ đang say ngủ.
Tuy nhiên, điều khiến hắn bất ngờ không phải cỗ quan tài băng này mà là Yến Hàn đang nằm bất tỉnh bên cạnh.
Yến Hàn lúc này đang cuộn tròn ở bên hông, trên cổ tay dính đầy chất lỏng đỏ tươi, hơn nữa tia máu ấy còn tỏa ra như rễ cây lan xuống đáy quan tài băng, tại một nơi lạnh lẽo như này đã ngưng kết thành từng mảnh máu đông.
Sợi máu đóng băng này dường như đang kết nối Yến Hàn và quan tài băng với nhau.
“Cô mẫu! Ngươi đang làm cái gì vậy?”, Bạch Hạo Hạ thấy một màn này thì giận sôi máu trợn trừng hai mắt. Theo góc nhìn của ông ta, Yến Hàn đang khinh nhờn cô mẫu mình nên tất nhiên không thể giữ bình tĩnh.
“Đợi đã”, Cố Thiên Mệnh duỗi tay trái cắt ngang những lời chửi bới đang chuẩn bị phun ra từ miệng Bạch Hạo Hạ, sắc mắt cũng dần trở nên nghiêm trọng.
Dưới sự ngăn cản của hắn, Bạch Hạo Hạ chỉ có thể cắn răng không nói. Nhớ tới khí thế ngạo nghễ kinh người bắn ra từ con ngươi Cố Thiên Mệnh vừa rồi, ông ta liền khiếp đảm không thôi.
Cố Thiên Mệnh đi tới gần mấy bước, nhìn thấy Yến Hàn đã rơi vào trạng thái hôn mê và sợi máu trên đất kia, đôi mắt dần tối sầm lại, không kìm được bực bội đè giọng mắng một tiếng: “Thứ ngu xuẩn này!”
"Cái gì?", Bạch Hạo Hạ có chút bối rối trước tiếng chửi rủa này của Cố Thiên Mệnh, cau mày nhìn sang.
Cố Thiên Mệnh chậm rãi đi tới bên cạnh Yến Hàn, cảm nhận được hơi thở yếu ớt của hắn ta mà có chút giận dữ.
Sau đó hắn truyền một sợi linh hồn bổn mệnh của Yến Hàn trong cơ thể mình lại cho hắn ta, dùng đầu ngón tay chỉ vào giữa hai đầu lông mày của Yến Hàn.
Hắn chậm chạp vận chuyển tâm pháp đem một tia linh hồn thả lại vào trong đầu Yến Hàn, dung hòa vào vào trong thân thể hắn ta.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]