Chương trước
Chương sau
Hai người trầm mặc một lúc, Cố Thiên Mệnh lần nữa mở lời: “Ta nghĩ Trấn Tây Vương hẳn là đang ở trong vương phủ!”

"Cái này...", ánh mắt Bạch Hạo Hạ thoáng trầm lắng, suy nghĩ hồi lâu mới gật đầu đáp: “Đúng, phụ vương hiện đang bế quan trong vương phủ”.

“Nếu như có thể thì hãy kêu phụ vương ông ra tay rót một tia huyền khí cho cô mẫu ông đi! Hai người họ là huynh muội ruột thịt, huyết mạch tương liên, như vậy có thể ổn định tia sinh mệnh sắp tiêu tan của nàng ấy để kéo dài thêm một khoảng thời gian, như vậy có thể tìm được biện pháp cứu sống nàng ấy”.

Cố Thiên Mệnh có thể cảm nhận được tại nơi sâu trong Trấn Tây Vương phủ có một luồng hơi thở như ẩn như hiện đang phiêu đãng.

“Ta nhớ rồi”, Bạch Hạo Hạ nghiêm túc đáp.

“Hy vọng lần sau đến Trấn Tây Vương phủ có thể chứng kiến phong thái của Trấn Tây Vương”, Cố Thiên Mệnh rất bội phục năng lực của Trấn Tây Vương trong lời đồn đại, vậy mà có thể di dời một ngọn núi băng khổng lồ từ quốc gia biên giới phía bắc tới đây, đúng là thủ đoạn cao cường.

"Nhất định rồi”, Bạch Hạo Hạ mặt không cảm xúc đáp, chỉ là trong lòng lại không trấn tĩnh được như bề ngoài mà vô cùng chấn động. Ông ta không ngờ tới Cố Thiên Mệnh có thể khẳng định chắc nịch phụ vương đang ở trong vương phủ tới vậy.

Phải biết rằng cho dù là đương kim quân thượng của Mạch Dương quốc cũng không biết Trấn Tây Vương đang ở chốn nào, chỉ có một mình ông ta nắm rõ mà thôi.

“Đúng rồi, nhân tiện nói với phụ vương ông một tiếng, con đường tu hành dài đằng đẵng, không nên đốt cháy giai đoạn, đảo ngược đại đạo. Linh nhập thiên linh, khí tụ bách hội, tu tâm ổn phách, đại đạo rộng mở”.

Ngay sau đó, Cố Thiên Mệnh nói ra một câu khiến Bạch Hạo Hạ có chút khó hiểu.



Ông ta cau mày không biết những lời này của hắn là có ý gì. Nhưng vừa nghĩ đến sự thần bí của hắn, vẫn thầm ghi nhớ trong lòng: “Ta nhớ rồi, nếu có cơ hội sẽ thay Thiên Vũ Hầu chuyển lời tới phụ vương”.

“Ừm, nếu đã như vậy, ta cũng không quấy rầy nữa”, bây giờ đã tìm được Yến Hàn, Cố Thiên Mệnh cũng không có lý do nán lại Trấn Tây Vương phủ liền muốn cáo từ.

“Thiên Vũ Hầu định rời đi sao?”, Bạch Hạo Hạ trầm giọng nói: “Nếu Trấn Tây Vương phủ ta có chỗ nào tiếp đãi không chu đáo, vẫn mong Thiên Vũ Hầu bỏ quá cho”.

Ý lời này của Bạch Hạo Hạ hẳn là đang nói tới khi Cố Thiên Mệnh vừa đặt chân tới Trấn Tây Vương phủ đã phải sự lạnh nhạt, xém chút còn động tới binh đao.

Bạch Hạo Hạ của lúc này cực kỳ kiêng nể Cố Thiên Mệnh, mặt khác cô mẫu nhà mình có thể tỉnh lại hay còn phải kính nhờ tới hắn. Vì vậy, ông ra không muốn trong lòng hắn sinh ra khúc mắc.

“Yên tâm, ta còn chưa đến mức vì chuyện này mà ghi hận Trấn Tây Vương phủ. Sau này Cố gia ta có lẽ sẽ cần tới sự chiếu cố một hai của Trấn Tây Vương phủ đó”, Cố Thiên Mệnh không cho là đúng, mỉm cười đáp.

“Thiên Vũ Hầu nói đùa rồi”, Bạch Hạo Hạ lộ ra ý cười mờ nhạt. Cố gia của hiện tại, không nói đến hai vị võ giả Địa Huyền trung kỳ trấn giữ, chỉ dựa vào Cố Thiên Mệnh sâu không lường được cùng một vị cao thủ cái thế Địa Huyền đỉnh phong đã không ai có thể ức hiếp tới.

Nói xong, Bạch Hạo Hạ tựa hồ nhớ tới cái gì đó liền rút ra một tấm lệnh bài màu đen từ bên hông. Trên lệnh bài tỏa từng đợt huyền khí sắc bén, khắc hai chữ ‘Trấn Tây’ rõ nét.

“Đây là lệnh bài của Trấn Tây Vương phủ ta, tổng cộng chế tạo ra ba tấm, trong đó có dấu ấn của Trấn Tây Vương phủ không ai có thể làm giả được. Hôm nay tấm lệnh bài này liền tặng lại cho Thiên Vũ Hầu, mong hai nhà chúng ta đồng lòng tốt đẹp”.

Bạch Hạo Hạ đưa lệnh bài trong tay tới trước mặt Cố Thiên Mệnh, cực kỳ trịnh trọng nói.



Cố Thiên Mệnh nhướng mày nhìn tấm lệnh bài, rồi lại ngẩng đầu nhìn thật sâu Bạch Hạo Hạ một cái, ngầm hiểu nhận lấy lệnh bài: “Được! Ta nhận tấm lệnh bài này”.

Hắn biết Bạch Hạo Hạ vẫn lo lắng mình có chút trách móc nên mới không ngần ngại tặng lại tấm lệnh bài cực quý giá này của Trấn Tây Vương phủ.

Nếu hắn từ chối thì chắc chắn trong lòng đã nảy sinh bất mãn. Mà nếu hắn nhận thì chính là đã chấp thuận tình bạn với Trấn Tây Vương phủ, vậy sự hiểu lầm giữa hai bên sẽ như gió thoảng theo mây.

“Mời!”, thấy Cố Thiên Mệnh nhận lấy lệnh bài, khóe miệng Bạch Hạo Hạ cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm.

Nếu những người khác có mặt tại đây lúc này nhất định sẽ vì hành động này của Bạch Hạo Hạ mà kinh hãi.

Bởi tấm lệnh bài này của Trấn Tây Vương phủ mang một ý nghĩa trọng đại, thậm chí có thẻ đại diện cho toàn bộ ý chí của Trấn Tây Vương phủ, có thể điều động tất cả binh lực dưới trướng Trấn Tây Vương phủ, có thể nói là quan trọng hàng đầu.

Hôm nay để kết bạn với Cố Thiên Mệnh, vậy mà đem tặng một vật trọng yếu như vậy đã đủ nhìn ra được Bạch Hạo Hạ cực kỳ coi trọng hắn.

“Nếu như có chuyện gì có thể tới Thiên Phong quốc tìm ta”.

Sau khi nói lời này với Bạch Hạo Hạ, Cố Thiên Mệnh liền dẫn hai người Yến Hàn cùng ông lão điên ra khỏi lãnh địa của Trấn Tây Vương phủ.

Sau đó một hàng ba người rời đi dưới cái chăm chú của Bạch Hạo Hạ, dần dần hòa vào trong biển người, biến mắt vô tăm…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.