Kinh đô của Thiên Phong quốc người đông nghìn nghịt.
Khi hai người Cố Thiên Mệnh vừa bước chân tới cổng thành, tướng thủ thành và các sĩ tốt đóng giữ tại đây nhao nhao hành quân lễ, căng họng hô vang: “Tham kiến Thiên Vũ Hầu!”
Trong chớp mắt, vô số người đều đổ dồn ánh mắt về phía cửa thành, muốn xác định nguồn gốc nơi phát ra âm thanh như sấm rền ấy.
“Bái kiến Thiên Vũ Hầu!”, khi mọi người nhìn thấy bóng dáng khoác áo choàng trắng của Cố Thiên Mệnh lập tức lộ ra vẻ sùng kính, đồng thanh hô.
Cố Thiên Mệnh mỉm cười coi như đáp lại, sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của đám đông, thong dong từng bước tiến về phía Cố gia.
Không biết từ lúc nào, một con đường tương đối rộng rãi xuất hiện giữa con phố tấp nập người đi kẻ lại, dành riêng cho Cố Thiên Mệnh.
“Có lẽ đây mới thực sự thiên kiêu!”, không biết ai trong đám người thốt lên câu này, khâm phục nhìn theo bóng lưng đã đi xa của Cố Thiên Mệnh.
“Ngài ấy là một truyền kỳ của Thiên Phong quốc chúng ta, ai có thể sánh bằng đây?”, một vị tướng sĩ cũng cảm thán.
Lúc này tất cả họ mới hiểu một điểm, tiểu công tử Cố gia khét tiếng năm đó đã vươn lên đứng ở vị trí khiến vô số người phải ngước nhìn.
Dần dần người đời tựa hồ đều đã quên lãng vị tiểu công tử Cố gia khiến người người chán ghét những năm đó, đọng lại trong lòng họ chỉ có Kỳ Song Tướng Quân Thiên Vũ Hầu nổi danh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-la-kiem-than/2643950/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.