“Cái gì?”, ông cụ Hàn hai người đều sửng sốt một chút, Cố Thiên Mệnh tới bái phỏng Hàn gia, chính là hi vọng bọn họ có thể giải trừ lệnh cấm túc cho Hàn Ngụy?
“Việc này ta không đồng ý, kính mong Kỳ Song tướng quân đừng làm khó Hàn gia ta”. Hàn Võ Khê trực tiếp cự tuyệt, xem ra đã quyết tâm không thay đổi rồi.
“Ông cụ Hàn, Hàn tướng quân, các người nhốt Tiểu Ngụy ở nhà, có thật sự là tốt cho hắn không?”, Cố Thiên Mệnh tựa hồ đã đoán được đáp án này, cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn, mở miệng hỏi.
“Vậy cũng tốt hơn so với việc cả ngày ra ngoài gây chuyện! Từ nhỏ đến lớn. Thằng nhóc thối này không ngày nào khiến người ta bớt lo lắng. Nhốt ở nhà nhiều năm như vậy, cũng khiến nó thay đổi tính tình”.
Hàn Võ Khê không hổ danh là cha ruột của Hàn Ngụy, thoạt nhìn một chút hòa hoãn cũng không có.
“Thế nhưng, Hàn tướng quân, ông như vậy không chỉ không làm cho Tiểu Ngụy thay đổi, ngược lại càng làm hắn ta không có tâm tư tu hành luyện võ. Hành động này, đối với Tiểu Ngụy mà nói, chỉ hại không lợi”, Cố Thiên Mệnh nhẹ nhàng chắp tay sau lưng, tiếp tục nói.
“Hừ!”, Hàn Võ Khê hừ lạnh 1 tiếng, không nói nữa.
“Ông cụ Hàn, Hàn tướng quân, các người xem như thế này có được không. Hai người giải trừ lệnh cấm túc cho Tiểu Ngụy, bổn công tử giúp các ngươi dạy dỗ hắn ta. Thế nào?”, Cố Thiên Mệnh thản nhiên khẽ nói.
“Ồ? Ngươi giúp Hàn gia chúng ta dạy dỗ nó?”
Ông cụ Hàn hơi giật mình, không có chút khinh thường nào. Dù sao hiện tại, đứng trước mặt ông ta không phải là công tử ăn chơi năm xưa nữa, mà là tướng quân Kỳ Song danh chấn thiên hạ.
“Đúng vậy, có điều trong thời gian bổn công tử dạy dỗ Tiểu Ngụy, các ngươi không được hỏi han nhiều, cũng không được phái người theo dõi. Như vậy nhiều nhất nửa năm, bổn công tử sẽ trả lại cho Hàn gia một Hàn Ngụy toàn toàn mới, thế nào?
Cố Thiên Mệnh kỳ thật trước kia đã muốn thay đổi tính nết kỳ lạ kia của Hàn Ngụy, hiện giờ vừa vặn có thể thực hiện.
“Ngươi, nghiêm túc?”, cha ruột của Hàn Ngụy, Hàn Võ Khê có chút không dám tin nheo mắt lại, nghi hoặc nói.
“Đương nhiên, Tiểu Ngụy chính là huynh đệ của Cố Thiên Mệnh ta”, ai cũng không biết huynh đệ trong miệng Cố Thiên Mệnh có ý nghĩa như thế nào, có điều ông cụ Hàn và Hàn Võ Khê qủa thật biết, Cố Thiên Mệnh sẽ không lừa gạt Hàn Ngụy.
Dù sao, Cố Thiên Mệnh và Hàn Ngụy hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, là bạn nối khố.
“Người đâu, mang thằng nhóc kia tới đây”.
Đột nhiên, Hàn Võ Khê hét lớn một tiếng.
Sau đó, một thị nữ liền đưa Hàn Ngụy tới đại sảnh Hàn gia.
Khi thấy được bóng dáng Cố Thiên Mệnh, sự phấn khích trong lòng hắn ta căn bản không có cách nào che đậy được mà bộc lộ ra ngoài.
"Cố ca, huynh tới rồi!”, Hàn Ngụy vọt tới bên người Cố Thiên Mệnh với hai mắt sáng rực, dáng vẻ này dường như đang hỏi: đã hung ác đánh cha ta một trận hay chưa? Đã đánh chưa?
"Khụ...", ông cụ Hàn thấy vậy liền ho nhẹ một tiếng.
“Ông nội, phụ thân”, Hàn Ngụy lập tức hiểu ra, vội vàng hành lễ chào hỏi với ông cụ Hàn cùng Hàn Võ Khê.
“Tiểu Ngụy, Kỳ Song tướng quân hôm nay tới nhà là muốn Hàn gia ta giải trừ lệnh cấm túc của cháu, cháu thấy thế nào?”, ánh mắt thâm thúy của ông cụ Hàn Thần ghim chặt lên người Hàn Ngụy, khiến hắn cảm thấy có chút dựng tóc gáy.
"Ông nội, cháu không có ý kiến gì, mọi chuyện đều nghe theo ông và phụ thân quyết định”, Hàn Ngụy không dám nói bản thân mong chờ ngày này đã lâu, cố ý bày ra tư thái đoan chính chắp tay đáp.
“Ừm…”, ông cụ Hàn rơi vào trầm tư.
“Ông cụ Hàn, Hàn tướng quân, xem xét thế nào?”, Cố Thiên Mệnh lại một lần nữa hỏi.
"Trong khoảng thời gian này, danh tiếng của Kỳ Song tướng quân có thể nói là đã lan rộng khắp thiên hạ, thậm chí còn có lời đồn ngươi một kiếm tức giận chém chết tướng quân Nam Uyên”.
Hàn Võ Khê chậm rãi từ trên ghế đứng thẳng lên, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm vào Cố Thiên Mệnh, trầm giọng nói: “Do đó nếu Kỳ Song tướng quân không ngại, có thể cho ta mở mang tầm mắt bản lĩnh của ngươi được không?”
Hàn Võ Khê vẫn không an tâm giao Hàn Ngụy lại cho Cố Thiên Mệnh chỉ bảo, bởi vậy mới đưa ra câu hỏi này.
Một mặt ông ấy muốn chân chính xác minh Cố Thiên Mệnh có thực sự là thiên tài vô song như trong lời đồn hay không. Mặt khác cũng muốn nhìn xem hắn có tài cán huấn luyện Hàn Ngụy thế nào.
“Nếu Hàn tướng quân đã có hứng thú như vậy, bổn công tử đương nhiên cung kính không bằng tuân lệnh”, Cố Thiên Mệnh có thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng Hàn Võ Khê, cũng không chần chừ mà gật đầu đồng ý.
"Được, mời tới võ đường!”, Hàn Võ Khê vươn tay, trực tiếp lướt qua Cố Thiên Mệnh dẫn đường ở phía trước.
Cố Thiên Mệnh khẽ cười theo sau ông ấy, đi về phía võ đường của Hàn gia. Ông cụ Hàn Thần cũng theo sát phía sau.
Thấy một màn này, Hàn Ngụy kích động không thôi thầm nhảy nhót, trái tim đong đầy mong đợi, lẩm bẩm: “Cuối cùng cũng có thế chứng kiến cảnh tượng Cố ca đánh cha ta rồi, thật là thoải mái”.
Nghĩ đoạn, Hàn Ngụy liền không khỏi lộ ra nụ cười hèn hạ, sau đó sải bước nhanh chóng đi về hướng võ đường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]