“Lừa gạt tất cả mọi người, một trận đạt được danh hiệu Kỳ Song”, Mạc Nam Cầm khẽ cắn môi đỏ mọng, tựa hồ vẫn không có cách nào hiểu được thành tựu đến hôm nay của hắn, trong mắt tràn ngập phức tạp.
“Tự mình cố gắng”, Cố Thiên Mệnh cười nhạt, giả vờ tỏ vẻ thâm trầm đáp.
"Thật sao?", đôi mày thanh tú của Mạc Nam Cầm rũ xuống vài phần, trầm tư một hồi lâu, tiếp tục nói: “Cho dù ngươi muốn che đậy bản thân, cũng có rất nhiều biện pháp, tại sao lại phải cố ý làm ra nhiều chuyện đốn mạt như vậy?”
Cố Thiên Mệnh không trả lời, chỉ cười nhạt, tiếp tục rào bước đi về phía trước.
Nghi hoặc trong lòng Mạc Nam Cầm như núi lửa phun trào, hỏi tới dồn dập: “Người đời nói ngươi ngu ngốc, phỉ báng ngươi là phế vật, gọi ngươi là công tử bột. Nhưng ngươi lại thông minh hơn ai hết, âm thầm ẩn nhẫn nhiều năm như vậy. Chỉ với một cú đá đã đạp đổ sự ngạo mạn của họ, giẫm nát tài năng của họ dưới chân”.
"Ngươi thực sự là Cố Thiên Mệnh sao?"
Mạc Nam Cầm không chút e dè nhìn chằm chằm vào Cố Thiên Mệnh, trong đôi mắt xinh đẹp của nàng ta gợn lên từng làn sóng, dường như rất bức bách muốn đạt được một đáp án.
"Cố gia, Cố Thiên Mệnh, là ta".
Cố Thiên Mệnh đáp với nụ cười thản nhiên.
Kiếp trước ta là cường giả nhìn xuống trăm triệu sinh linh, kiếp này ta là Cố Thiên Mệnh Cố gia của Thiên Phong quốc.
Sau khi nhận được câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-la-kiem-than/2643843/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.