Trước khi rời đi Yến Hàn tuân theo căn dặn của Cố Thiên Mệnh thu gom một lô dược liệu linh thảo.
Những linh dược này được dùng để chữa trị vết thương ẩn đã tích tụ suốt mấy chục năm qua của ông cụ Cố, nếu không sớm ngày điều dưỡng thân thể, sợ rằng ông sẽ không trụ được bao lâu nữa.
Vì vậy hắn mới hao hết tâm cơ, trời vừa hửng sáng liền kêu Yến Hàn thu thập các loại linh thảo khắp nơi.
Hôm nay vào sáng sớm hắn liền tới phòng của ông cụ Cố.
“Thằng nhóc thối, sớm như vậy tới đây làm gì?”, ông cụ Cố hiện tại đã giải nhiệm chức nguyên soái trấn quốc, cả người cũng thả lỏng hơn rất nhiều, xem ra tràn đầy sức sống.
“Ông nội, cháu có một chuyện muốn nói với ông”, Cố Thiên Mệnh đáp.
“Chuyện gì?”, ông cụ Cố cau mày, nhìn chằm chằm Cố Thiên Mệnh hỏi.
“Ông nội, cháu muốn trị bệnh ẩn trong người ông, nhưng cần ông phối hợp cùng”, Cố Thiên Mệnh cũng không vòng vo mà nói thẳng vào vấn đề.
"Cái gì? Thằng nhóc cháu… nói là muốn chữa trị nội thương cho ta?”, ông cụ Cố ngẩn người, có chút không dám tin hỏi lại.
Cơ thể ông nhìn thì có vẻ tráng kiện nhưng thực tế lại ngày càng tệ hơn theo từng ngày. Nhiều năm trôi qua, ông cũng đã tìm đến không ít danh y tới thăm khám, ngay cả ngự y trong hoàng thành cũng chịu bó tay.
Nhưng lúc này Cố Thiên Mệnh đột nhiên nói có thể chữa khỏi bệnh ẩn đã tích tụ mấy chục năm của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-la-kiem-than/2643837/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.