Vân Tịch đưa hai người rời đi, theo lời chỉ dẫn của tì nữ thì Tử Nguyệt được sắp xếp ở một phòng cách xa nhà chính. Tuy Ỷ Thiên liên tục tỏ thái độ nhưng cũng vừa đúng ý Tử Nguyệt không muốn quá gần nơi đó. Ỷ Thiên liên tục muốn nắm tay cậu, nhưng vì nơi này đông người, kẻ hầu người hạ qua lại liên tục nên cậu cũng không đáp ứng.
Đến phòng Tử Nguyệt trong cũng khá ngăn nấp sạch sẻ, chỉ là không quá sa hoa. Ỷ Thiên vẫn không hài lòng khi phòng cậu và Tử Nguyệt gần như cách xa nhau hai phòng hai hướng.
Cả quảng đường đi chỉ có Vân Tịch vẫn ngây ngô ngấm nhìn nhan sắc của Tử Nguyệt mà nhìn hai người Tử Nguyệt đứng cạnh Nhị ca của nàng, tâm tình lại cực kì hưng phấn.
- Đệ có cần thêm thứ gì không! Ta sẽ cho người mang đến ngây lập tức! -Ỷ Thiên tâm trạng không tốt.
- Huynh mang cho ta một bình rượu hoa quả nha. Lần này là nho đen đấy! Không hiểu sao? Ta lại muốn uống rượu! -Tử Nguyệt nhẹ nhành, có chút tâm sự.
- Được rồi! Ta gọi… không đệ cứ ở đây đợi ta! Ta sẽ mang đến! -Ỷ Thiên ngay tức khắc đi tìm.
- Vân Tịch tiểu thơ! Tiểu thơ không định rơi đi sao?? -Tử Nguyệt.
- Huynh thật sự! Thật sự rất xinh đẹp! -Vân Tịch cười ngây ngôn.
- Aha! -Vân Tịch muội, ta gọi tiểu thơ như vậy được chứ!! -Tử Nguyệt.
- Được được! Huynh cứ gọi ta là Vân Tịch. -Vân Tịch đôi mắt sáng lên.
- Có phải muội thấy ta… rất… khác thường! -Tử Nguyệt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-la-khuynh-thanh/1709925/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.