Câu nói này vô tình chạy vào đầu Tử Nguyệt, không chú ý trong vô thức bước đến nơi vừa phát ra âm thanh mà quên rằng mình đang trên xe ngựa. Kết quả cậu bước trên không mà vô lực ngã xuống.
- Ayy!!! -Âm thanh hốt hoản phá nát bầu không khí.
Bích Phi mắt trợn tròn nhìn về phía cậu. Phản ứng nhanh chóng từ Tứ Hoàng Tử định chạy đến đỡ cậu nhưng giữa đường thì bị áp lực từ một nguồn ma lực không thể cở động.
Cậu bị ngã, ngồi bệt trên mặt đất, một Thân tu tứ thần lại bị ngã vì nghe đến tên của một nam nhân khác. Quá đổi mất mặt cho giới thuật sư. Và rồi cậu đã bị thương, vết thương được một bàn tay ân cần xoa dịu, được đôi môi nhẹ nhàn thổi qua, lại được đôi tay ấy nâng niu bôi thuốc. Tất cả những hành động vừa rồi tuy đơn giản nhưng tốc độ thì quá nhanh. Bóng lưng ấy, lần nữa nhất bỏng Tử Nguyệt trong tay. Trong sự ngỡ ngàn của nhiều con mắt.
- Quận... Quận Vương! Ngài là đang... -Bích Phi không nói nên lời.
- Vĩnh Thế Ỷ Thiên!!! -Tứ Hoàng Tử.
- Thứ lỗi cho thần thất lễ! Chúc Nương Nương, Hoàng Tử lên đường thuận lợi! Thần cáo từ! -Ỷ Thiên chỉ buông một câu rồi đi.
Hai người một bế một ngại, bước ra Hoàng Thành dưới sự ngỡ ngành của hàng chục đôi mắt. Đứng từ xa, Ngũ Hoàng Tử đã thu hết vào mắt những gì diễn ra và âm lãnh quay lưng đi.
- Huynh đang làm gì vậy! -Tử Nguyệt ngại ngùng che mặt.
- Làm những gì ta muốn! Đệ hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-la-khuynh-thanh/1709923/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.