Sau khi chia đội hình xong bốn người Phùng Lão cũng lần lượt cáo từ với nhau rồi dẫn 10 người cùng chia theo từng hướng khác nhau rời đi, trên mặt mọi người đều là nét kiên định. bởi đơn giản một đều chính họ là Võ Giả.
đội hình còn lại là đông nhất, Võ Thừa cùng sáu huynh đệ của hắn dĩ nhiên là kể cả Bạch Diện trong này mặc dù hắn chưa một lần gọi Võ Thừa là Đại ca bên cạnh hắn chính là cô gái lúc trước hắn từng cứu, cùng với Hải Sa, Tiểu Đông và có thêm 5 người nửa. trong đó 3 người nam thanh nử tú chính là ba người trẻ tuổi đi theo Phùng Lão của Nam viện, nói chung lão cũng không dám mạo hiểm cho mầm móng tương lay của Nam Viện. ở bên cạnh vị Linh Hoàng này tất nhiên sẽ an toàn hơn, mặc dù không nói nhiều với Võ Thừa nhưng bản thân hắn cũng biết tâm tư của Phùng Lão,những người này hẳn rất quang trong với lão a.
Võ Thừa đưa đôi mắt nhìn bóng lưng của từng người khuất xa sau mỏi hướng của bình nguyên bát ngát, sau đó hắn lại quét mắt nhìn những người còn lại.
- Đi thôi....
Đoàn hơn 13 người bắt đầu duy chuyển. Võ Thừa đặc biệt nhắc nhở mỏi người cần cảnh giác cao độ vì nơi này rất dễ có nguy hiểm rình rập.
Cuối bình nguyên này là một cánh rừng nguyên sinh, xa xa thỉnh thoảng lại có một cây đại thụ chọc thẳng lên trời, thân to đến nổi hơn 20 tráng hán cùng dang tay cũng không thể lắp hết chu vi bán kính của nó.
Vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-la-gioi-chi-ton/1080222/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.