Không còn Linh Lực ta trở thành phàm nhân rồi sao?
Võ Thừa cười khổ, vậy lâu nay ta tu luyện vì đều gì chứ?
- Đại ca... Đại ca....
Võ Thừa nhìn gương mặt có phần chờ mong của hai cha con nhà này hắn lắc đầu cười khổ.
- Ta không rõ, vì lí do gì đó linh lực bên trong cơ thể của ta đã không còn nửa.
hai Cha con này nhìn nhau sau đó vẻ mặt hoàng toàn ngơ ngát, bởi vì họ cũng không biết linh lực là cái gì?
- Ý ngươi là bây giờ ngươi không có khả năng vận dụng thần thông võ kỷ này kia mà các ngươi thường nói đó à?
Trung niên khẩn trương hỏi.
- Võ Thừa không còn biết làm gì hơn là gật đầu.
Haizzz... một tiếng thở dài của trung niên này vang lên, cùng một đôi mắt từ chờ mong của cô gái tên Hải Sa bây giờ hiện lên một nổi buồn rười rượi cùng một màng hơi nước, có gì đó thất vọng trong hai người.
- Đại thúc người cần biết tu vi ta để làm gì?
Nghe Võ Thừa hỏi người trung niên thở dài xoay đầu nhìn ra mặt biệt đang long lanh ánh sao, nhưng trong mắt hắn là một màu đen u ám.
- Chẳng dấu gì ngươi. ta có một thê tử là mẩu thân của nó. hắn vừa nói vừa chỉ cô gái.
- chúng ta có một cuộc sống vô cùng yên bình cho đến khi người của Thiên Quỳ Đảo đi đến đem nàng đi. lúc đầu nàng đi vài ngày rồi về nhưng một lần kia khi nàng đưa cho ta một cái hộp ngọc rồi bị đám người kia đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-la-gioi-chi-ton/1080202/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.