“Bồi thường đi! Một viên gạch là năm ngàn, cộng thêm phí thi công năm ngàn nữa, tổng cộng mười ngàn!”, Tôn Lập quát.
“Một viên có mười ngàn thôi à? Không đắt! Để tôi đập thêm mấy cái nữa cho đã ghiền!”, Triệu Ung cười lớn nói.
“Anh Tần, cho tôi giải tỏa được không!”, anh ta đột nhiên ngừng cười, cúi đầu hỏi ý kiến.
“Làm đi!”, Tần Sinh cho phép.
Triệu Ung lúc này bỗng nhiên nhanh chóng xông lên.
Rầm!
Soạt!
Lập tức đập vỡ nát cửa kính cường lực.
Rầm! Rầm! Rầm… Anh ta vào trong đại sảnh chạy một vòng rồi đi ra.
Bước chân của anh ta đều rất nặng, hơn nữa tốc độ lại nhanh, giống như máy dập hạng nặng dập xuống đất, tạo ra từng đợt rung động.
Anh ta đi qua nơi nào là gạch sàn nơi đó đều đổ nát.
Đám bảo vệ sợ hãi tái mặt. Số đông cầm côn bao vây hai người, có hai người vội vàng đi đếm số gạch vỡ.
“Tổng cộng hỏng 63 viên!”
Bọn họ kiểm tra ra một con số.
“Một viên mười ngàn! Tổng cộng sáu trăm ba mươi ngàn, cộng thêm hai mươi ngàn tiền kính cường lực nữa! Hai người phải đền cho công ty chúng tôi sáu trăm năm mươi ngàn! Không bồi thường thì đừng hòng đi khỏi đây!”
Trưởng phòng bảo vệ Tôn Lập xoay vòng chốt mở của cây côn trong tay, rồi lập tức phát ra tiếng rẹt rẹt, thấy rõ mấy dòng điện màu xanh.
Gã vung côn về phía Tần Sinh và Triệu Ung, gần trúng người.
“Quẹt thẻ!”
Triệu Ung lại rất sảng khoái rút ra một tấm thẻ ngân hàng màu xanh, lại còn mỉm cười.
Đám bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-kim-vuong-bai/1103210/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.