Mẹ Ngu mời tất cả mọi người ngồi vào bàn.
Chỉ để lại Tần Sinh và Triệu Ung.
Triệu Ung thì không sao, thói quen nhiều năm đã khiến anh ta có thể đứng nghiêm mà nhắm mắt ngủ như ngựa vậy.
Ngược lại Tần Sinh vẫn tỉnh táo đứng đó, đi cũng không được mà không đi cũng không được.
“Bố, con muốn bố ăn với con”.
Giọng trẻ con trong trẻo của Hi Hi vang lên phá vỡ bầu không khí nặng nề, cô bé cố sức giơ đôi tay nhỏ bé trắng như tuyết về phía Tần Sinh.
“Gọi cái gì mà gọi? Còn gọi nữa là nhốt cháu vào phòng tối đấy”, mẹ Ngu đanh mặt quát cô bé.
Vừa nghe đến “phòng tối”, Hi Hi lập tức ngoan ngoãn, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi, mở to đôi mắt sâu đen láy, sau đó lặng lẽ dời tầm mắt sang chỗ khác, cơ thể nhỏ nhắn không khỏi rùng mình một cái.
Mắt Tần Sinh tinh như ưng, anh nhìn thấy rõ cái rùng mình của Hi Hi, đoán chắc chắn trước đó Hi Hi đã từng bị mẹ Ngu nhốt vào căn phòng tối đó.
Nếu không sao cô bé lại sợ đến thế.
Anh không khỏi cảm thấy đau lòng, ngọn lửa giận mãnh liệt bỗng nổi lên.
“Mình đã bỏ lỡ bốn năm thời gian trưởng thành của con gái. Thời gian sau này, cho dù như thế nào cũng không thể để con bé rời xa mình một bước!”
Nghĩ như thế Tần Sinh sải bước đi đến.
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn Tần Sinh “mặt dày” đi đến, mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên nhưng phần nhiều là chế nhạo.
“Tôi có mời cậu không mà cậu lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-kim-vuong-bai/1103201/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.