Hoàng hôn buông xuống.
Nam Khuyết hôm nay có chút nóng bức.
Một chiếc Land Cruiser màu trắng đang phóng như bay trên sa mạc vàng óng, làm xao động những mảng cát mịn.
Ngồi ở ghế phụ là một thanh niên có ánh mắt màu xám đen sắc như dao, thanh niên đó đang đưa tay sờ lên sống mũi cao thẳng, khóe mắt có chút đỏ lên.
Phía sau xe là cả một đoàn quân khổng lồ đang đứng chỉnh tề, ai cũng mặc quân phục màu xanh rằn ri của quân đội, đoàn quân này có khoảng hai trăm ngàn binh sĩ, xếp hàng dài chiếm cả một khoảng đất rộng hơn mười cây số.
Giờ phút này tất cả binh sĩ đều đang đặt tay trái lên ngực, tay phải ép thẳng bên hông hết sức nghiêm trang, ánh mắt của ai cũng kiên định nhưng đã hiện lên mờ mờ hơi nước, bọn họ đều đang cau mày thật chặt ngóng theo chiếc xe trắng đang dần dần phóng đi xa.
"Xin tiễn quốc sĩ huấn luyện!"
"Xin tiễn Tứ Phương Vương Chủ!"
...
Đột nhiên, hai trăm ngàn người đồng loạt dùng hết sức hô lên, phát ra thanh âm rền vang như sấm đinh tai nhức óc, vang vọng khắp đất trời.
Người lái xe là một thanh niên cao hơn hai mét có thân hình hết sức vạm vỡ, đôi mắt của anh ta cũng đỏ hoe nhìn sang thanh niên ngồi ở ghế phụ, nghẹn ngào hỏi: "Sĩ quan huấn luyện, anh thật sự phải rời đi sao?"
Thanh niên ngồi ở ghế phụ tên là Tần Sinh, anh là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã cùng sư phụ Vương Hằng tập võ trên núi trong suốt hơn mười năm trời.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-kim-vuong-bai/1103194/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.