Lúc Thân Đông về đến nhà Thịnh Khâu đã trở về, an vị ở sopha phòng khách nhìn cậu.
Vân Dương đưa cậu trở về nhất thời như thể làm chuyện gì đuối lý lắm, nói câu tạm biệt xong vắt chân lên cổ chuồn mất.
Thân Đông chậm rì rì đi vào, liếc hắn một cái, lại liếc hắn một cái, chậm rãi cười, nói: "Thịnh Khâu, tôi..."
"Uống nước." Thân Đông cũng cảm thấy khát, ngoan ngoãn ngồi xuống uống một hớp, Thịnh Khâu ngồi sang chỗ cậu, đưa tay sờ bụng nhỏ tròn vo. Thân Đông một mặt ngoan ngoãn cho hắn sờ, còn híp mắt cười, nói: "Được rồi, hai thằng nhóc này giống tôi, sức sống mạnh lắm."
Thịnh Khâu bất đắc dĩ, "Đông Đông, nếu như em thực sự không ở yên được thì ngày mai theo anh đến công ty đi, đừng ở nhà chạy loạn nữa."
Thịnh Khâu đang lo lắng cái kiểu tính tình không ở yên được này của cậu sẽ trêu chọc mầm họa, vào lúc này Thân Đông nếu quả thật gặp phải tập kích vũ lực phỏng chừng chạy cũng không thoát.
Thân Đông gật đầu, vẫn là bộ dáng ngoan ngoãn: "Được rồi."
Hiếm thấy cậu nghe lời như thế, Thịnh Khâu trái lại không biết nên làm ra phản ứng gì, đành phải hỏi: "Hôm nay em ra ngoài làm gì thế?"
"Thì tùy tiện đi uống nước với Vân Dương thôi."
"Chỉ thế thôi?"
Thịnh Khâu nhớ tới lúc đó cậu ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng đã cúp máy, hắn cơ hồ có thể khẳng định Thân Đông lại muốn làm chuyện xấu gì mới vội vàng thế.
Về nhà quả nhiên không thấy cậu.
Thân Đông liếc mắt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-khi-co-con-cua-doi-thu-mot-mat-mot-con/977386/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.