Hàn Miễn bên này vừa mới rời đi, Thân Đông đã đi vào phòng làm việc Thịnh Khâu, nhìn xung quanh một chút, ngoài ý muốn: "Sao cậu đổi thành ghế sô pha da rồi?"
Cậu nhớ lần trước tới ghế sô pha trong phòng làm việc Thịnh Khâu vẫn là chất gỗ, phi thường đơn giản.
Thịnh Khâu rót một chén nước cho cậu, Thân Đông đã tự đi thích ứng độ mềm mại của ghế sô pha mới, ngồi lên nảy lên nảy xuống, vui vẻ nói: "Rất mềm mại."
Thịnh Khâu đi tới cười nói: "Không chỉ mềm, còn có thể mở ra dùng như giường, lần tới em đến nếu mệt có thể nằm một lúc."
Thân Đông ngoài ý muốn liếc hắn một cái, hất cằm lên khoe khoang: "Tôi trước đây sau văn phòng là phòng nghỉ ngơi, có lúc buổi tối tăng ca lười về nhà thì trực tiếp ngủ."
"Chờ sau này anh có tiền, xây một tòa nhà lớn, sẽ dành riêng ra một gian nghỉ ngơi cho em." Thịnh Khâu dịu giọng nói: "Hiện tại chỉ có thể để em vất vả."
Thân Đông bị mấy câu nói này làm cảm động đỏ vành mắt lên, vội vàng quay mặt sang chỗ khác nói: "Rất tốt, nhưng tôi chẳng tới được vài lần."
Vốn Thịnh Khâu cũng không muốn cậu đến, nhưng Thân Đông không ở yên được, muốn chạy nhiều, đến là muốn chiếm ghế da của Thịnh Khâu, bởi vì trong phòng làm việc của hắn ngoại trừ máy tính thì còn một cái ghế tựa đắt nhất thoải mái nhất, chủ yếu vẫn là bởi vì hắn trước đây cũng thường thường tăng ca, ghế tựa kia có thể buông ra làm ghế nằm, có lúc nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-khi-co-con-cua-doi-thu-mot-mat-mot-con/977384/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.