Thân Đông ở làng du lịch ba ngày, thím Quý dường như nhìn ra cái gì, vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí một chăm sóc cậu, mà vẫn luôn không vạch trần.
Liên quan đến chuyện của mình, cậu nghĩ thím Quý theo mẹ cậu nhiều năm như vậy hẳn là cũng biết, cho nên Thân Đông vốn cũng không có ý định che giấu.
Cậu ngồi ở trước ghế sa lon nhìn nhóc con giơ ngón tay út tính số. Con bé hai tuổi rưỡi, trắng trẻo non nớt, tóc ghim vài cái kẹp, vô cùng đáng yêu.
"Thiếu gia, ăn mấy quả mận đi." Thím Quý bưng cái đĩa đến trước mặt cậu, thời điểm muốn rời đi bị Thân Đông gọi lại: "Ngồi xuống nói chuyện đi."
Thím Quý ngồi xuống ở trước mặt cậu. Thân Đông cầm lấy quả mận cắn một cái, rất chua, mà lại kỳ dị hợp khẩu vị, xoay mặt nhìn, con bé kia đang chảy nước miếng.
Thím Quý vội vàng ôm nó, nhét vào tay nó một cái kẹo ngọt, cười nói: "Mỗi ngày miệng cũng không nhàn rỗi, cũng không biết sao lại háu ăn như thế."
"Trẻ con đều như vậy sao?"
"Không kém bao nhiêu đâu." Thím Quý nói, nhấc mắt nhìn Thân Đông, cười nói: "Nhưng thiếu gia khi còn bé đã rất quý khí, không giống con bé này, không tiền đồ."
Thân Đông đương nhiên không biết mình khi còn bé như thế nào, cho nên cũng không thể nào đánh giá câu nói này thật hay giả.
"Chuyện của cháu, cha cháu vẫn chưa biết, nhưng cháu phỏng chừng ông ấy rất nhanh sẽ biết."
Thím Quý cũng không biết cậu nói là chuyện mang thai hay là chuyện liên quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-khi-co-con-cua-doi-thu-mot-mat-mot-con/236263/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.