Editor: KiL
Lần đầu tiên nhìn anh như vậy.
Y tá nói lúc ra khỏi phòng phẫu thuật anh đã tỉnh, nhưng cô vào đây nửa ngày rồi, anh vẫn luôn nhắm mắt lại, đại khái là mệt mỏi, lại ngủ rồi?
Trong phòng quan sát bật các loại đèn, bên chân là đèn đêm, dụng cụ ánh sáng, còn có đèn bàn và đèn áp tường, đều chiếu xuống ánh sáng lạnh, cả phòng giống như phủ một lớp sương xanh.
Che kín cái chăn màu trắng, anh không nhúc nhích, như bức tượng điêu khắc. Không hiểu sao, trùng hợp với hình bóng chiếc áo sơ mi trắng lạnh nhạt trong mặt trời chói chang kia, tĩnh lặng đến không có chút dấu hiệu sinh mệnh nào, lại không trở ngại gút mắc chậm rãi kết thành băng trong lòng cô...
Hứa Trạm.
Trì Tâm kinh ngạc nhìn, trong đầu cẩn thận từng li từng tí: Hai mươi năm trước, thần sắc của anh nháy mắt liền dập tắt hung ác của chó lớn, loại cảm giác đột nhiên bị đông lại kia trong lòng cô còn chưa được giải tỏa.
Người này trong miệng mọi người là đứa con ngoan của nhà người ta, chăm sóc rất tốt cho cha mẹ hai bên trong trận biến cố gia đình kia. Theo mẹ già nói, mẹ anh không tiếp tục phát điên tìm cái chết nữa, toàn bộ nhờ Hứa Trạm. Thậm chí, thỏa thuận cuối cùng của li hôn đều là anh thúc đẩy, về sau lại không chút tranh cãi lặng lẽ cùng mẹ anh đi, rời đi thế giới tân hôn của hai người. Từng bước từng bước đi, đã không tổn thương đến cha của anh, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-khai/3490400/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.