Editor: KiL
Sớm không còn gì để nói, mỗi ngày về nhà đều giống như đi viếng mộ.
Đây là lời trần thuật của Phùng Khắc Minh đối với việc li hôn của mình. Kết quả này, Hứa Trạm không thể nói là ngoài ý muốn. Nhìn trạng thái tinh thần của anh ta rất tốt, sung mãn, vừa lòng, trong mắt tràn ngập sáng ngời, mà lông mày chẳng qua nhăn lại để phối hợp với cái đề tài này mà thôi.
Cái dáng vẻ này, Hứa Trạm đã từng gặp. Một người đàn ông chủ động đề ra li hôn, bỏ rơi vợ con, chỉ có thể có một lí do: Anh ta đã có đường lui.
Ngày xưa biển đầy ánh trăng sáng cuối cùng cũng chẳng qua một hạt cơm khô sót lại. Huống chi, còn không phải.
Năm đó Tô Tĩnh ngẫu nhiên gặp Phùng Khắc Minh ở kí túc xá của Hứa Trạm, cô nữ sinh không tránh được vừa thấy đã yêu với anh trai lính thiết giáp khôi ngô, lấy thân phận thiên kim phú nhị đại Lăng Hải một đường theo đuổi. Chỉ tiếc, cô ta yêu anh ta, nhưng ba cô ta trước sau không thừa nhận. Nhiều năm như vậy, Phùng Khắc Minh dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, mỗi một khoản tiền đều là tự mình kiếm được, chập trùng, gian nan, đứng vững, từ đầu đến cuối Tô Tĩnh đều đi theo anh ta.
Bây giờ, y nguyên thành ngôi mộ.
Hứa Trạm nghe xong rất bình tĩnh, lần đầu tiên có loại trải nghiệm này là vào năm mười bốn tuổi đó.
Ngày ấy, cha khởi tố li hôn, mẹ cắt cổ tay. Hứa Trạm chạy đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-khai/3429454/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.