À, hóa ra là muốn trả vòng tay.
Thiên Vũ Vũ Thần cảm thấy bản thân thật buồn cười, sắc mặt chẳng biết thay đổi thành biểu cảm gì, cảm thấy tức giận, khuất nhục còn có mất mát chết tiệt. Anh cúi đầu, giọng nói đã không còn dao động, chỉ giống như sắt thép băng lạnh, từng chữ phun ra giống như tra tấn bản thân, “Vứt đi.”
Mạc Tiểu Bắc ngẩn ngơ, tiếng bước chân của anh đã vang lên. Bước chân trầm ổn trên mặt sàn bằng đá cẩm thạch được lau sạch đến có thể soi gương càng đi càng xa. Cô sợ sệt đứng tại chỗ, trong đầu chỉ vang lên một câu nói kia của anh: “Vứt đi.”
Không biết vì sao lại thấy mất mát, tâm bị siết chặt, không thể động đậy chút nào, đột nhiên rất nhớ Thiên Vũ Vũ Thần lạnh lùng nhưng lại có thể vì cô che gió che mưa, ngay sau đó lại tự giễu cười, nhẹ vỗ mặt mình: Mạc Tiểu Bắc à, mày thấy ngu chưa.
Vũ hội giống như đã vào cao trào, âm nhạc du dương chầm chậm truyền đến, Mạc Tiểu Bắc điều chỉnh lại tâm tình, lúc này mới lần nữa đi vào sảnh tiệc.
Ánh mắt luôn không tự chủ tìm kiếm, có lẽ cũng không biết tìm kiếm ai, lại có thể chuẩn xác tìm được bóng dáng anh, huống chi, anh vốn chói mắt như vậy.
Trong sảnh tiệc, ánh đèn đã chuyển sang mờ tối, khúc nhạc Piano tao nhã xuyên qua không khí mang theo vài phần mờ ảo, mê say xa hoa trụy lạc đan xen với mùi rượu tựa như cũng có thể làm say lòng người.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-huyet-tinh-ai/3546782/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.