Thấy anh vẫn không nhúc nhích ngồi ở chỗ kia, Mạc Tiểu Bắc có chút bối rối, phân không rõ cảm giác của bản thân, lại luôn sợ hãi loại im lặng giữa hai người này, như là quả bóng phồng lên tùy lúc có thể nổ, sự ngột ngạt cùng nghẹt thở trước đó giống như một đám mây áp suất thấp trước cơn bão khiến cô không nhịn được bỏ đi.
Cô tự nhiên cũng không dám giải thích với anh, uống một ngụm sau đó cũng im lặng trốn vào phòng mình.
Nằm ở trên giường nhưng lăn qua lộn lại ngủ không được, trừng mắt nhìn trần nhà, trong đầu quanh quẩn không đi chính là thỏa thuận gắn kết hai người cùng một chỗ kia, nghĩ lại nếu không có thỏa thuận kia thì sẽ thế nào, nghĩ đến khi thỏa thuận kia mất hiệu lực sẽ như thế nào, đột nhiên liền nở nụ cười.
Còn có thể thế nào nữa, đại khái chính là bị mẹ Mạc lải nhải phải đi ứng phó mấy vụ xem mắt hết lần này tới lần khác. Thế nhưng cô vẫn còn nhỏ, đến đây xem mắt không phải mấy ông chú thì chính là tới bày trò náo nhiệt, đương nhiên giống Thiên Vũ Vũ Thần như vậy hẳn là cũng không ít.
Thế nhưng giữa bọn họ rốt cuộc xuất hiện tình huống gì mới biến thành như vậy?
Bọn họ… có cần nói chuyện cho rõ ràng hay không?
Nghĩ như vậy cũng choáng váng hồ đồ ngủ thiếp đi.
Thiên Vũ Vũ Thần vẫn ngồi ở chỗ kia, sau một lúc lâu mới lấy điện thoại ra, nhìn ngôi sao sáng ngoài cửa sổ, giọng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-huyet-tinh-ai/3546775/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.