Bên trong là mấy chữ ngắn gọn.
Vẻ mặt Phương Sắc gió nổi mây phun, trắng đỏ lần lượt thay đổi, sau cùng ngưng lại ở đố kỵ cực hạn, loại tâm tình này khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của cô vặn vẹo đáng sợ.
Mấy người ở sau thò đầu tới, cô lại đột nhiên nắm chặt tờ giấy kia, đắc ý cười: “Đi.”
Ngày mùa hè ve kêu râm ran.
Mạc Tiểu Bắc nâng má ngắm nhìn bộ lễ phục kia ngẩn người, Chu Huệ còn hưng phấn hơn so với cô.
“Này, Tiểu Bắc, cậu có tham gia vũ hội không, có thiệp mời không, tớ cũng muốn đi quá chừng. Người nổi tiếng trong xã hội đều ở nơi đó nha, thật kích động…”
Mạc Tiểu Bắc chợt lóe lên suy nghĩ, cười tít mắt nhìn Chu Huệ: “Tiểu Huệ, nếu không cậu thay tớ đi đi.”
Chu Huệ sững người một chút, chần chờ hỏi: “Có thể sao?”
“Dĩ nhiên!”
Mạc Tiểu Bắc gật mạnh đầu.
“Không được không được. Trì Mạch quen cậu, nếu anh ta nhìn thấy tớ mặc đồ của cậu còn không hận chết tớ, vậy tớ có phải cút đi không. Không được!”
Chu Huệ lắc đầu liên tục.
Sắc mặt Mạc Tiểu Bắc ỉu xìu, trừng mắt nhìn bộ lễ phục kia thở dài.
Điện thoại vang lên.
‘Ông chồng tổng giám đốc’ lóe lên trên màn hình, cô chần chờ nhận máy: “Alo?”
“Nhận được lễ phục rồi chứ?”
Giọng nói trầm thấp quen thuộc từ đầu kia vang lên.
Mạc Tiểu Bắc lướt qua ánh mắt chất vấn của Chu Huệ, quay đầu đi, hoang mang hỏi: “Lễ phục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-huyet-tinh-ai/3546764/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.