Chương trước
Chương sau
Anh cởi áo gió bên ngoài ra, trên người chỉ có một chiếc áo sơ mi màu trắng, cổ áo hơi hơi rộng mở, lộ ra da thịt trước cổ, ánh mắt thâm thúy đảo qua, vẻ kinh ngạc lướt qua rất nhanh trong đáy mắt, sau đó bình tĩnh rơi vào trên mặt Mạc Tiểu Bắc.

Mạc Tiểu Bắc chỉ cảm thấy trên mặt nóng hổi, bối rối đứng dậy chặn lại màn hình ở sau lưng, nói chuyện có chút lộn xộn: “Cái đó, không phải như anh thấy…”

Thiên Vũ Vũ Thần nhíu mày nhìn cô, rõ ràng là đang xem trò hay.

Mạc Tiểu Bắc rốt cục thẹn quá thành giận, đỏ mặt trừng anh: “Anh như thế nào không gõ cửa!”

Đáy mắt Thiên Vũ Vũ Thần hiện lên vài tia trêu tức, sau đó quay đầu gật đầu với Mạc Tiểu Nam cũng đã đứng lên, quay đầu lại, đã khôi phục sự hờ hững lúc đầu. “Ra ngoài, anh có việc tìm em.” Nói xong, khép cửa, đứng ở ngoài cửa chờ cô.

Mạc Tiểu Bắc đứng trước màn hình do dự không đi, Mạc Tiểu Nam ngoài dự tính đẩy cô một cái: “Em rể gọi bà đó!”

Lại là em rể…

Mạc Tiểu Bắc cứng đầu cực kỳ không tình nguyện đi ra ngoài, đứng ở bên người anh đỏ mặt hỏi: “Chuyện gì?”

Anh nhàn nhạt nhìn cô một cái, thấp giọng nói: “Đi.” Sau đó đi đến cửa phòng Mạc Tiểu Bắc, đẩy cửa đi vào.


Cảm thấy giống như bị thầy giáo gọi vào văn phòng, Mạc Tiểu Bắc ngoan ngoãn vào phòng.

Vừa mở cửa thiếu chút nữa đụng trúng người anh, Mạc Tiểu Bắc kinh ngạc một phen, bối rối đóng cửa lại, tựa vào bên cạnh cửa nhìn anh: “Chuyện gì?”

Thiên Vũ Vũ Thần dựa sát vào, bóng dáng cao lớn của anh bao trùm cô trong bóng râm nhàn nhạt, từ trên cao nhìn xuống cô, trên mặt của anh không có chút mảy may biểu tình.

Mạc Tiểu Bắc đột nhiên cảm thấy chột dạ, không tự chủ được lui ra phía sau một bước, gót chân đụng tới cửa, ý thức rõ ràng được cái gì, ra vẻ trấn định ngẩng đầu lên: “Anh có việc thì mau nói.”

Anh cúi người, ánh mắt thâm thuý sâu thẳm như hồ nước. Giọng nói trầm thấp khêu gợi chậm rãi phun ra, mang theo một chút tức giận kìm nén.


“Mạc Tiểu Bắc, chẳng lẽ em không cần giải thích một chút với tôi sao?”

Hơi thở nóng bỏng chạm đến làn da, kích thích cảm giác rùng mình, Mạc Tiểu Bắc mất tự nhiên nghiêng đầu, không dám đối diện với mắt anh, sau một lúc lâu mới nói: “Tôi nghe anh nói điện thoại, nghĩ anh bận, cho nên không nói với anh.”

Sắc mặt Thiên Vũ Vũ Thần hơi hòa hoãn, sau đó lại lạnh lùng giễu cợt. “Không có tôi, đêm nay em có thể thuận lợi qua cửa sao? Mạc Tiểu Bắc, về sau không cần làm loại chuyện không biết lượng sức như này nữa.”

Mạc Tiểu Bắc nặng nề hít vào một hơi, chỉ cảm thấy ngực tức giận muốn bốc lửa, không thể nhịn được nữa đưa tay dùng lực đẩy anh ra, nổi giận đùng đùng nói: “Thiên Vũ Vũ Thần, cầu xin anh đừng tự cho là đúng có được hay không. Không có anh thì trái đất vẫn xoay thôi, anh có gì đặc biệt hơn người, bất quá có tiền mà thôi, có tiền thì làm sao, có tiền là có thể tùy ý ô nhục người sao?”


Anh khẽ nhíu mày nhìn cô, giơ tay đè lại bàn tay đẩy anh của cô, đột nhiên cúi đầu trầm thấp cười rộ lên, thanh âm sung sướng như rượu ngon, nghe không ra chút tức giận nào.

Mạc Tiểu Bắc cảnh giác nhìn anh, cau mày trừng anh: “Anh cười cái gì?”

Anh ngẩng đầu nhìn cô, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng lạnh lùng cứng rắn lại đạm mạc, giọng nói lại giống như bình yên trước cơn bão lớn: “Mạc Tiểu Bắc, tôi nghĩ em sẽ khác những người khác…” Anh ép người lên, giọng nói như dã thú bị thương, mãnh liệt lại tàn nhẫn: “Hóa ra, là tôi sai rồi.”

Không biết vì sao, lòng của cô bất chợt trầm xuống, cảm giác mất mát lan tràn khắp người, môi muốn nói gì đó lại phát không ra tiếng.

Thiên Vũ Vũ Thần vòng qua người cô mở cửa ra ngoài, cửa nhẹ nhàng khép lại, anh lại đột nhiên dừng bước, quay đầu đi, ngữ khí lạnh nhạt lại ngả ngớn ái muội: “Cô Mạc, nếu như cô thích xem loại đĩa này, không bằng làm thực ngoài đời, tôi sẽ tùy thời phụng bồi.” Châm chọc liếc cô một cái, khép cửa.

Mạc Tiểu Bắc cắn môi nhìn ván cửa ngăn trở bóng dáng của anh nhưng không thấy phẫn nộ, chỉ là trong lòng rỗng tuếch, tựa hồ thứ gì đó ở trong vô hình mất đi, lại cũng không cách nào trở lại như trước.

Trong phòng khách, ba Mạc cùng Thiên Vũ Vũ Thần trò chuyện với nhau thật vui. Mạc Tiểu Bắc đứng ở một bên nhìn, lại không có tâm tư nghe bọn họ nói chuyện.

Mẹ Mạc lôi cô đến một bên, thấp giọng dặn: “Tiểu Bắc, hôm nay cùng Vũ Thần ở cùng một phòng đi.”

“Hả?”

Mạc Tiểu Bắc cơ hồ chấn kinh, bối rối nhìn mẹ Mạc, vẻ mặt đau khổ bắt lấy ống tay áo bà cầu xin: “Mẹ, sao vậy, con muốn ở cùng mẹ, chúng ta trò chuyện có được hay không?”

Mẹ Mạc ôn nhu vỗ vỗ vai Mạc Tiểu Bắc, hòa ái khuyên: “Đứa nhỏ này, mẹ sao lại không muốn ở chung với con, chỉ là mẹ và ba con đã thương lượng rồi. Vũ Thần có khả năng không quen ngủ cùng người khác trên một chiếc giường, các con cũng quen thuộc nhau, Vũ Thần lại là đứa có chừng mực, các con ở chung cả đêm cũng không có gì. Lại nói nó cũng coi như là khách, tổng không thể để cho khách chịu ủy khuất, có phải hay không? Con cùng nó đêm nay ngủ trong phòng ba và mẹ, mẹ cùng Tiểu Nam ngủ với nhau, ba con ngủ phòng con vậy.”

“Mẹ…”

Mạc Tiểu Bắc còn muốn nói tiếp, mẹ Mạc vội vàng kéo cô: “Cùng mẹ đi lấy chút chăn sạch tới đi.”

Phòng của mẹ Mạc và ba Mạc hướng ra công viên nhỏ, buổi tối gió lạnh thổi, nhánh hoa lay động, thật là thanh sảng tươi mát. Xuyên qua cửa thủy tinh lớn có thể nhìn thấy ngôi sao lấp lánh trong đêm cùng các loại hoa kiều diễm bên ngoài.

Gió nổi lên, rèm cửa sổ sát đất phất phơ theo gió, giống như tấm màn cổ đại bay lượn trong gió.

Mẹ Mạc thu dọn giường lớn, trên giường lớn tràn đầy mùi vải bông mới.

Mạc Tiểu Bắc lẳng lặng đứng ở bên cạnh, đột nhiên chân chính hiểu rõ cái từ đêm dài mênh mang, dày vò đến cảnh đẹp như vậy cũng không hứng thú đi thưởng thức.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.