Nữ sinh rất xinh đẹp.
Mặt mày cong cong, bờ môi tinh xảo, khuôn mặt trắng nõn sáng lấp lánh, chiếc áo bó sát thắt lưng, váy ngắn ngạo mạn, đường cong rõ ràng, bởi vì mang đôi giày cao gót màu trắng mà càng thêm mê người.
So với Mạc Tiểu Bắc các cô, không thuộc cùng một thế giới mà thôi.
Nữ sinh kia là hoa khôi của khoa, chuyên ngành cũng không tệ, là một con thiên nga trắng kiêu ngạo.
Nam sinh hẳn đều thích kiểu này đi. Thời điểm kia, Mạc Tiểu Bắc cùng Chu Huệ cơ hồ đều có chung một suy nghĩ như vậy.
Vẻ mặt Hạ Lạc bình tĩnh, soái khí cười rộ lên: “Phương Tường, lần này tớ không đi, các cậu đi đi.”
Phương Sắc hơi hơi mấp máy đôi môi tô son, sau một lúc lâu mới miễn cưỡng cười nói: “Được.”
Xoay người bỏ đi.
Hạ Lạc chẳng hề để ý, vỗ vỗ Mạc Tiểu Bắc, vượt qua cô ngồi xuống cái ghế bên cạnh cô kia. Chu Huệ thuận thế cũng ngồi xuống.
Giáo viên đến, ở trên bục giảng giảng này giảng kia.
Một tiết này Chu Huệ đều không yên lòng. Lúc tan học, Chu Huệ nằm úp sấp trên bàn nhìn Hạ Lạc, nói đùa: “Hạ Lạc, cậu thích kiểu con gái kia à?”
Hạ Lạc ngủ một tiết, hai mắt mơ màng, sợi tóc trên trán nghịch ngợm vểnh lên, vừa chỉnh lại tóc vừa hỏi: “Loại kia?”
“Giống Phương Tường á.” Chu Huệ bĩu môi.
Hạ Lạc nhìn thoáng qua Mạc Tiểu Bắc đang thu dọn đồ đạc, cười nói: “Tớ thích kiểu như Tiểu Bắc vậy.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-huyet-tinh-ai/3546746/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.