Trong phòng ăn tao nhã kiểu Tây vang lên khúc nhạc ôn nhu mang theo khát khao lãng mạn của con gái, giống như xuyên qua một tòa thành cao quý mà thanh lịch, bầu không khí mờ nhạt mà ái muội vây quanh, trên bàn hoa hồng đỏ tươi nở rộ, sofa kiểu Tây giống như cung đình, ở giữa một bàn tay kéo violon tao nhã mà tiêu sái, toàn bộ đều giống như mộng ảo.
Đã từng một lần cho rằng mình chính là công chúa gặp nạn trong toà thành, chờ bạch mã hoàng tử của mình vượt qua thiên sơn vạn thuỷ tới giải cứu cô. Nhưng mà, ngồi trong toà thành này, không có hoàng tử của cô.
Hoàng tử của cô đã sớm như bọt biển chốn đại dương, chậm rãi biến mất phía chân trời, sẽ không còn trở về, để lại cho cô chỉ là tan vỡ mà cô không muốn chấp nhận.
Ngơ ngẩn lấy lại tinh thần, sống mũi có chút cay cay, hít vào một hơi, nhớ rõ vị trí là cạnh cửa sổ, cũng không quản những ánh mắt kinh ngạc chung quanh nhìn đến, cô nghiêng đầu gắng sức tìm kiếm.
Trước cửa sổ lớn sát đất, một người đàn ông mặc tây phục màu đen đang tao nhã mà ngồi, ngón tay thon dài dưới ánh sáng vàng nhạt lóe lên vẻ hồng hào. Đôi mắt kính trên chóp mũi lại tăng thêm nét lịch sự, mặt lại hướng ngoài cửa sổ mà nhìn, giống như mọi tiếng động lớn nháo phàm trần đều không có quan hệ gì với anh.
Nhìn người này, chỉ cảm thấy thế giới đều tĩnh lặng lại.
Mạc Tiểu Bắc âm thầm gật gật đầu. Ở trong trí tưởng tượng của cô, vị Thiên Vũ Vũ Thần kia cũng có bộ dáng không khác như vậy. Lấy lại dũng khí, cô xách theo giày đi tới trước mặt anh, trên mặt cười đến có chút xấu xa, nhìn thẳng người đàn ông, ngọt ngào mở miệng. “Xin chào.”
Người đàn ông nghe được tiếng nói kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy Mạc Tiểu Bắc xách theo giày vẫn cười đến đương nhiên không khỏi ngây ngẩn cả người. Sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, khuôn mặt trắng nõn hiện lên vài tia kinh ngạc, rốt cục tao nhã cười đáp lễ: “Xin chào.”
Cô cảm thấy chính mình cực kỳ giống Mạc Tiểu Nam, thời điểm quan trọng cũng sẽ phát huy một chút ác liệt của bản thân, cũng bất chấp tao nhã đặt mông ngồi xuống ghế đối diện anh, đặt giày ở trên đất, tính đi thẳng vào vấn đề.
“Anh Thiên Vũ.” Cô cực kỳ chân thành nhìn cặp mắt kinh ngạc mà ôn nhuận như nước sau cặp kính kia, nghiêm túc nói: “Tôi cảm thấy chúng ta gặp mặt có thể nói là một chuyện vớ vẩn. Tôi nghĩ anh cũng nhất định không muốn tiếp nhận tôi, kiểu của tôi cũng không thích hợp với anh. Người có điều kiện giống như anh vậy nhất định có thể tìm được người tốt hơn bầu bạn, huống hồ tôi đã có bạn trai, cho nên hai người chúng ta căn bản không có khả năng.”
Nói xong một hơi, cô thở dốc một cái, bình tĩnh đón nhận ánh mắt kinh ngạc của người đàn ông. “Anh cảm thấy như thế nào?”
“Ặc…” Khoé miệng người đàn ông có chút giật giật, suy nghĩ xem nên nói như thế nào cho cô biết rằng kỳ thật cô nhận lầm nên không tính là thất lễ. Mày đẹp nhăn lại, đáy mắt cuối cùng hiện lên ý cười nhàn nhạt không nhịn được.
Mạc Tiểu Bắc liếc mắt một cái, tất nhiên vui sướng không thôi, cho rằng anh đồng ý, giải quyết nhanh chóng. Cô đứng dậy, hướng anh đưa tay. “Mặc kệ thế nào, chúng ta còn có thể làm bạn bè, chúng ta….”
Bởi vì chuyên chú nói cho nên cô không chú ý tới một bóng dáng cao thẳng đang đi về phía cô. Thấy người đàn ông cười càng lúc càng kịch liệt, đang thấy kỳ quái, cổ tay lại bị nắm một cách thô bạo, thân thể đồng thời cũng bị kéo khỏi chỗ ngồi, bị động nhắm mắt theo đuôi người nọ.
Người nọ cũng không quay đầu lại kéo cô đi về phía khác. Người đàn ông toàn thân mặc tây phục màu bạc già dặn mà hờ hững, eo khẽ chiết lại làm lộ ra thân hình hoàn mỹ, sườn mặt tuy đẹp nhưng lại lạnh lùng cao ngạo. Bàn tay to mạnh mẽ thô bạo nắm cổ tay cô, hiện lên dấu đỏ hồng nhàn nhạt.
Mạc Tiểu Bắc rốt cục nhận ra người đến là ai, lập tức lạnh mặt, cực lực tránh thoát nhưng vẫn không tránh được, chân trần lui về sau, lại bị anh dễ dàng lôi kéo về phía trước.
Hai người lôi lôi kéo kéo trong không gian tao nhã vô cùng không ổn. Người chung quanh nhao nhao ghé mắt, phục vụ ở một bên suy xét xem có nên qua hỗ trợ không lại bị một ánh mắt của người đàn ông làm cho từ bỏ suy nghĩ.
Mạnh mẽ quăng cô ngã vào trên sofa mềm mại, anh khoanh tay nhíu mày, từ trên cao nhìn xuống cô.
Anh quả thật không ngờ người nào đó đi xem mắt lại có thể nhận sai người. Người đàn ông kia có điểm nào giống Thiên Vũ Vũ Thần. Không cách nào tưởng tượng được, người thật ở ngay trước mắt vậy mà cô lại xem như không có, xách giày chạy đến chỗ người đàn ông nào đấy.
Anh có chút hoài nghi, quyết định của mình có phải là đưa ra hơi sớm hay không.
Mạc Tiểu Bắc gian nan từ trên ghế sofa ngồi dậy, váy ngắn theo động tác rũ gọn lại, hai chân thon dài mà trơn bóng cuộn trên ghế sofa bằng da, bàn chân xinh xắn trắng nõn hơi đỏ lên, lại càng phát ra sự thuần khiết mà hấp dẫn, giống như mỹ nhân ngư rời khỏi nước, đuôi cá biến thành hai chân xinh đẹp, mỗi bước mỗi lần đều là cảm giác đau như dao cắt. Vẻ mỹ lệ như vậy mang theo sự thương xót khiến người ta đau lòng.
Người đàn ông không tự giác cúi đầu nhìn qua, lại mơ hồ phát hiện một bộ phận nào đấy trong thân thể có biến hoá, nhíu mày, hứng thú đánh giá Mạc Tiểu Bắc.
Cảm nhận được ánh mắt của anh khác thường, Mạc Tiểu Bắc hoảng hốt, vội vàng kéo váy ngắn xuống, ngẩng đầu mở to hai mắt trừng anh.
Người đàn ông thấy không ổn liền dời ánh mắt đi, khoé môi nhếch lên châm biếm, đôi mắt như hồ sâu tràn đầy trêu tức: “Đi xem mắt?”
Làm sao anh biết?
Mạc Tiểu Bắc không khỏi cảnh giác mở to hai mắt nhìn.
Anh nhíu mày tiếp tục nói: “Với Thiên Vũ Vũ Thần?”
Một lời trúng đích!
“Anh?” Mạc Tiểu Bắc nghi hoặc ngồi ngay ngắn, cuối cùng hỏi ra tiếng: “Làm sao anh biết?”
Anh không nói lời nào, khoanh tay nhìn về nơi khác. Người đi theo phía sau có bộ dáng giống như một thư ký, lễ phép đưa cho cô một tập tài liệu. Cô hoang mang tiếp nhận, lại thấy ở trên viết chi chít chữ nhỏ, trên cùng là hai chữ ‘Hợp đồng.’
Anh cùng cô có thể có hợp đồng gì chứ!
Liếc anh một cái, người có bộ dáng thư ký đã cười tít mắt nói với cô: “Cô Mạc, nếu như đồng ý, ký tên ở đây là được.” Đưa tay chỉ chỉ góc phải phía dưới, còn nói: “Tổng giám đốc đã ký rồi.”
Tổng giám đốc? Hoài nghi liếc nhìn anh một cái, lúc này mới cúi đầu xem tài liệu kia.
Góc phải phía dưới hai chữ ‘Bên A’, bên cạnh viết bốn chữ rồng bay phượng múa bằng bút máy: ‘Thiên Vũ Vũ Thần’.
Trong nhất thời, Mạc Tiểu Bắc rốt cục rõ ràng biểu tình muốn cười nhưng lại không thể cười vừa rồi của người kia là ý gì. Hoá ra là cô nhận sai người, khuyên hồi lâu kết quả lại lầm đối tượng. Mạc Tiểu Bắc cô sao lại làm ra chuyện sai lầm như vậy.
Đều là do người trước mắt làm hại, đúng là đồ sao chổi.
Rất nhanh nhìn lướt qua nội dung ở mặt trên, chỉ cảm thấy nhức đầu, không hề nghĩ ngợi liền quăng tài liệu lên trên bàn, “Anh Thiên Vũ, tôi không muốn có bất kỳ quan hệ gì với anh, phần tài liệu này tôi sẽ không ký.”
Đứng dậy, cô nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Thiên Vũ Vũ Thần động cũng không động, giọng nói không nhanh không chậm từ phía sau truyền tới: “Cô Mạc, tôi cũng không muốn cùng cô có bất kỳ quan hệ gì. Nếu cô có thể khuyên bảo bác trai cùng ba tôi huỷ bỏ hôn ước, chuyện hợp đồng này đương nhiên sẽ huỷ bỏ. Nếu không thể…” Anh dừng một chút, nhẹ cười tuyên bố. “Tự cô xem rồi xử lý đi!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]