Từ lần trước Hoàng PhủNgọc bởi vì ăn nhiều mà sinh bệnh, sau khi bị Trần Thái y hạ lệnh cấm khẩu, mộtthời gian thật dài, thực phẩm đưa đến trong cung cậu toàn là cháo loãng ăn sánglàm cậu khó có thể nuốt xuống.
Với đãi ngộ như vậy, cậu nhỏ giọng kháng nghị vài lần, không cẩn thận rơi vàotrong tai hoàng thượng, không bao lâu, một đạo thánh chỉ truyền xuống dưới,cảnh cáo cậu nếu không ngoan ngoãn vâng theo Thái y chỉ thị mà tùy hứng làmbậy, kết cục tuyệt đối sẽ cực kỳ thảm thiết.
Từ đó về sau, tiểu thái tử liền không dám phát biểu bất cứ ý kiến gì với món ănnhẹ này, dù sao nếu chọc giận phụ hoàng, cậu khẳng định không có một ngày tốtlành.
Cứ như vậy qua mấy ngày, cậu rốt cục nhịn không được hướng xấu nương thật vấtvả bớt thời giờ tới thăm mình kể khổ, trong lời nói ngoại trừ biểu đạt bất mãnmãnh liệt đối mệnh lệnh của phụ hoàng, thì cũng ẩn ẩn lộ ra chính mình gần đâybiểu hiện tốt, hi vọng xấu nương có thể xem xét việc cậu hảo hảo dưỡng bệnhuống thuốc, mà thưởng cho cậu một chút.
Từng đứa nhỏ đều hi vọng cố gắng của mình có thể được người lớn tán thưởng, chodù Hoàng Phủ Ngọc thân là thái tử một quốc gia, nhưng dù sao cậu cũng mới chỉcó bảy tuổi.
Nhan Nhược Tranh nghĩ rằng, nhi tử nhu thuận lúc còn nhỏ như thế, làm cho mìnhquan tâm hắn, khó được nghe cậu mở miệng yêu cầu thưởng, không nói hai lời liềnđáp ứng, còn nói rõ chỉ cần nàng có thể làm được, cho dù lên núi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-hon/2361396/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.