Trên máy bay, rốt cuộc Lệ Táp cũng có cơ hội nhưng không dám biểu hiện quá rõ ra ngoài, cô chỉ làm bộ như lơ đãng nói: "Chúng ta đến chỗ nào ở Pháp?"
"Paris."
Nói xong hai chữ ngắn ngủi, Phó Liệt nhắm mắt lại nghỉ ngơi, không nói nữa.
Nhìn dáng vẻ này, Lệ Táp không nhìn ra được tâm tình của anh, ngược lại, lời anh nói khiến trong lòng cô có chút lo lắng, tuy nhiên, vẻ mặt cô vẫn nhàn nhạt, nhìn chằm chằm mây mù ngoài cửa sổ, lẳng lặng suy nghĩ.
Cúi đầu chuẩn bị kéo chăn lại cảm thấy có gì đó không thích hợp, ngẩng đầu nhìn thấy người bên cạnh đang chằm chằm nhìn cô đầy thâm ý, nhất thời cảm thấy không được tự nhiên.
Khôi phục lại tâm tình, Lệ Táp sờ mặt, hỏi: "Sao vậy, trên mặt em có gì à?"
Phó Liệt nghe vậy, khóe miệng nhếch lên nụ cười trào phúng nhưng biến mất rất nhanh. Thản nhiên nói: "Không có."
Không khí có chút lạnh, Lệ Táp nhớ tới trước đó nghe được anh và người kia nói về Lệ Băng liền hỏi: "Lúc ở nhà thấy anh nhắc đến Phó Băng, em ấy thế nào rồi?"
Phó Liệt cũng không để ý, lấy tay sửa lại mấy sợi tóc rối loạn trên đầu cô, lúc này mới lên tiếng: "Cũng không có gì, chỉ là sợ nó gặp nguy hiểm nên cho người đi theo bảo vệ."
"Gặp nguy hiểm?" Lệ Táp cau mày, Phó Băng luôn sống an nhàn sung sướng, cô cũng không phải là người nghịch ngợm, bình thường không bao giờ gây chuyện, làm sao có thể gặp nguy hiểm?
Phó Liệt ừ một tiếng, nhìn vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-hon-nhu-hoa-my-quyen-2/34541/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.