Lúc Lăng Trình Tiện trở về Thanh Thượng Viên, vẫn mang bộ dáng đứa cháu ngoan chững chạc đàng hoàng."Ông nội, sao ông đến mà không bảo con đi đón, mẹ cũng ở đây sao?"Tưởng Linh Thục trợn mắt nhìn y, nghĩ đến tình tình của ông cụ Lăng, liền muốn đứng dậy kéo con mình ra sau lưng, ai ngờ ông cụ Lăng phản ứng còn nhanh hơn bà, hai ba bước đi tới liền giơ cây gậy trong tay tàn nhẫn đánh vào vai Lăng Trình Tiện.Ông cụ Lăng tuyệt không nương tay, trong phòng khách vang lên tiếng gậy đánh dày nặng, chỉ nghe thôi liền biết có bao nhiêu đau, Lăng Trình Tiện hôm nay chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, y đứng yên mặc cho ông nội đánh, từ đầu đến cuối đều không rên một tiếng."Đồ bại hoại.""Ba.""Con im miệng."Tưởng Linh Thục bị ông cụ Lăng quát lớn, đó giờ ba chưa thấy ba giận như vậy, nhất thời sợ đến nỗi không dám cử động."Chuyện lúc đám cưới cậu còn sợ chưa đủ mất mặt hay sao? Cái thói trăng hoa này bao giờ mới chịu bỏ hả, sớm muộn gì cũng có ngày chết trên thân đàn bà." Ông cụ Lăng đó giờ mắng người chẳng nể nang ai, trên trời dưới đất cái gì cũng nói được, đợi lúc ông nhận ra mình vừa nói gì, liền giật mình quay sang xem Nhậm Nhiễm, "Nhiễm Nhiễm, không phải …"Lăng Trình Tiện cũng quay sang Nhậm Nhiễm, cười lạnh "Có nghe không, chết trên người cô đó, dọa chết cô luôn."Ông cụ Lăng lại giơ gậy đập y một cái.Bả vai Lăng Trình Tiện run rẩy nhưng vẫn không lên tiếng."Đồ tồi." Ông cụ Lăng chống gậy bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-hon-mat-ai/2501684/chuong-7.html