Lăng Trình Tiện đây là đang dạy cô cách đối phó với mấy cô tình nhân bé nhỏ của y sao.
"Tứ thiếu, anh và cô ta thật sự có gì đó với nhau sao?" Nếu có gì đó thì đáng lí ra cô nên bị đuổi khỏi nhà từ lâu rồi.
"Cô thông minh như vậy thì thử đoán đi.
" Lăng Trình Tiện nâng cầm hỏi ngược lại, ánh trăng soi xuống nơi đáy mắt ý, phản chiếu ra một màu hổ phách xinh đẹp.
Nhậm Nhiễm không muốn lãng phí tế bào thần kinh vào những việc vô bổ nên đã chuyển sang đề tài khác: "Bây giờ về ư?""Lẽ nào cô còn muốn bắt giường rồi ngủ ở đây?" Lăng Trình Tiện bị hỏi đến phiền, lời nói của y bộ không đáng tin cậy chút nào à.
Nhậm Nhiễm biết được có thể trở về liền mừng rỡ giống như sắp được đi siêu thoát, cô cẩn thận xách lên làn váy của mình mà đi về phía trước.
Con đường nhỏ bọn họ đi qua khảm đầy đá cuội, chỉ có tính thẩm mỹ, một chút thực dụng cũng không có, chân Nhậm Nhiễm giẫm trên giày cao gót, mỗi bước chân như giẫm trên khoảng không, gót giày xiêu xiêu vẹo vẹo như thể tùy thời có thể bị bẻ gãy.
Lăng Trình Tiện tiến lên, cánh tay vòng qua sau thắt lưng ôm lấy cô, hành động vừa thân mật lại dịu dàng này khiến Nhậm Nhiễm có chút không được tự nhiên, cô đặt tay lên mu bàn tay Lăng Trình Tiện muỗn gỡ đi: "Tôi tự đi được rồi.
""Tôi sợ cô lại té ngã lại chiếm tiện nghi của tôi thôi.
" Nếu là ở nhà y có thể suy xét để cho Nhậm Nhiễm chạm vào, nhưng dù gì đây cũng là nơi công cộng, phải tôn trọng người ta một chút chứ.
Nhậm Nhiễm liếc y một cái rồi không nói gì.
Đôi giày này không những khó đi, giá cả còn mắc như ở trên trời, đầu ngón chân của cô thì bị chèn ép, gót chân thì như bị gai đâm, mang lâu rồi mỗi bước đi đều như muốn mạng người vậy đó.
Nhậm Nhiễm thấy xung quanh không có người khác liền buông làn váy xuống.
Lăng Trình Tiện đứng kế bên thấy cô đột nhiên lùn đi một khúc liền ngó xuống xem.
Cô đi về phía trước hai bước, để lại đôi giày ở dưới đất.
Ngữ khí của Lăng Trình Tiện có chút nôn nóng: "Sao lại đi chân trần, cô không sợ bị đông chết sao?"Nhậm Nhiễm lắc đầu, tiếp tục bước đi: "Không lạnh, một hồi liền lên xe rồi.
"Hai người bước đi trên hành lang, dù sao cũng là đi chân trần, lòng bàn chân cô đã phiếm lạnh, Nhậm Nhiễm đi vài bước lại nhón mũi chân, Lăng Trình Tiện đem bộ dáng của nàng đều thu vào trong mắt, cảm thấy buồn cười cực kì.
Y đi đến cầm lấy tay Nhậm Nhiễm, ngón tay cô lạnh lẽo chen vào lòng bàn tay ấm áp của y, mười ngón tay đan xen, chặt chẽ không rời, đầu ngón tay cô khẽ ngọ nguậy nhẹ nhàng vuốt v3 ngón tay của Lăng Trình Tiện, một chút ấm áp từ bàn tay khẽ truyền vào tim cô.
"Lăng Trình Tiện, anh có biết nếu là thân sĩ gặp loại tình huống này thì bọn hoh sẽ làm như thế nào không?" Nhậm Nhiễm đột nhiên hỏi.
"Làm sao?" Lăng Trình Tiện thuận miệng hỏi.
"Đem giày của anh cho tôi mang.
" Nhậm Nhiễm thản nhiên trả lời.
Lăng Trình Tiện cười xùy một tiếng: "Tôi mới không cho đâu, váy cô dài như vậy, vừa lúc có thể che đi đôi chân vịt của cô.
""!.
"Hai người đi thêm được một lúc thì gặp một người khác đang đi hướng về đây, đối phương trước tiên mở lời chào hỏi.
"Lăng tứ thiếu, Lăng thiếu phu nhân.
"Nhậm Nhiễm nhìn cô gái trước mặt, tuy không quen biết đối phương nhưng vẫn gật đầu.
"Lăng thiếu phu nhân mặc bộ này được chứ? Hai chúng ta dấp dáng không khác biệt mấy, cô phối hợp như vậy cũng rất tuyệt.
"Nhậm Nhiễm nghe vậy, liền đoán được đối phương là ai: "Đây là đồ của cô sao? Thật sự cảm ơn.
""Không sao cả, chỉ là một cái áo khoác thôi mà.
"Lăng Trình Tiện ở một bên hỏi: "Ai mượn cô quần áo?""Là Hoắc tiên sinh a! ""Hừ!" Lăng Trình Tiện đem tay rút trở về, đi nhanh về phía trước.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]